Giáng Lam ở bên ngoài du lịch một phen, chuẩn bị trở về Tú Lâm Sơn, đi qua săn uyển của Vương phủ chỉ là hoàn toàn ngẫu nhiên, y chỉ cảm thấy nơi này cây nhiều tuyết dày, cũng không thiết đồng loại của mình, dùng thân phận tôn trưởng đi chào hỏi, dạy thuật pháp cho những tiểu bối có cơ duyên cũng là một việc thiện tích đứt.
Vừa mới đến tùng lâm, Giáng Lam đã thấy một đám hậu bối đứng trên nhánh cây nhìn đến cùng một phương hướng, xì xào bàn tán.
“Ai! A Bỉ đi rồi! Đứa nhỏ kia quá lỗ mãng a!”
“Chúng ta cũng đi a, người kia sẽ chết cóng a!”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cũng đi a, người kia sắp không được!”
Sau khi nghe được đám hậu bối nghị luận, Giáng Lam vận đủ thị lực nhìn đến chỗ xa, một đám nhân lại mặc áo giáp quả nhiên ẩn thân trong khe núi phụ cận, lửa giận tất nhiên phun trào.
Lại là chiêu này! Trăm ngàn năm qua nhân loại cũng chỉ dùng chiêu này mà bắt biết bao nhiêu chồn tía để lột da! Những hậu bối này a, vẫn nhân từ như thế, nhân từ đến tự nhảy vào cạm bẫy của nhân loại! Nhân loại đối với chồn tía tàn nhẫn, đối với đồng loại của mình cũng tàn nhẫn không kém! Hắn chưa từng thấy qua điêu nô nào còn có thể sống sốt.
Tiểu chồn tía tên A Bỉ kia đang áp vào trong ngực điêu nô, nhưng đám săn thú ở chỗ tối vẫn không có động tĩnh gì, hiển nhiên là đang đợi chồn tía lớn hơn chui vào trong lưới.
Giáng Lam không hề tàng hình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tu-co-ngu-he-liet/37853/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.