Tiểu Bàn vô cùng bá đạo mà xé mở kết giới, chút sát khí còn thừa lại tán đi sạch, cảnh tượng trước mắt lại khiến cho nàng có loại ảo giác thiên băng địa liệt. Thủy thần bất đắc dĩ đi theo Thủy thần lên đây, thấy một màn như vậy liền cả kinh trố mắt, không ngừng dùng tay che mắt, quay đầu chạy về sông Hàm Lãng. Lão đạo vừa mới tới cửa thành Thịnh Kinh, lại cảm nhận được sát khí mất đi khống chế của đồ đệ, nghiến răng nghiến lợi mà quay đầu chạy về, thề rằng lần này chắc chắn phải tiêu hủy thứ phẩm kia, nhưng mà vừa trở về thì sát khí lại vừa lúc tan hết, thiên địa thanh minh, cái gì cũng thấy rõ hết, lập tức trong lòng sấm sét vang dội, mây đen che đỉnh. Kiện đạo bào bẩn thỉu rách rưới trên người Dư Nham vào lúc sát khí mất đi khống chế đã bị hủy bởi nhiệt độ cao, hoa văn đỏ sậm vẫn còn trải rộng toàn thân, nhìn qua giống như những vết hình xăm yêu dị. Thịnh quân đang ôm lấy hắn vẫn là bộ dáng khí độ tao nhã ngọc thụ lâm phong, long lân biến thành ngạo bào lại không mảy may bị tổn hại, tay áo rộng thùng thình vừa vặn che khuất một phần từ thắt lưng đến đầu gối. Tiểu Bàn chống eo, quát lớn: “Thịnh Quân, ta nhìn ra rồi, hắn là nguyên hồn do lão đạo kia luyện để làm hộ thân linh, trừ phi khiến nguyên thần của hắn nổ nát, nếu không có làm hư thân thể kia một trăm lần một ngàn lần cũng vô dụng! Có cần ta giúp không!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tu-co-ngu-he-liet/2025565/quyen-4-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.