Chương trước
Chương sau
“Sư phụ?”

Dư Nham quơ quơ bàn tay trước mặt lão đạo đang sững sờ. “Có lời cứ nói, quơ quơ cái gì!”

Lão đạo tức giận mà đạp Dư Nham một cước, khi mới gặp hắn còn tưởng là tướng môn hổ tử oai hùng tráng liệt gì lắm, một lòng muốn thu làm hộ thân linh (linh=linh hồn, mọi người tự hiểu nha, từ này khó giải thích cho suông lắm>.<),hảo hảo dạy dỗ, về sau khi độ thiên kiếp có thể dùng làm vật che chắn, thật không nghĩ tới hao tâm tổn trí cố sức làm được thành phẩm, nhưng lại cái thứ phẩm từ thâm thể tới tính cách đều có vấn đề, nhưng hết lần này tới lần khác đều không nỡ tiêu hủy. Dư Nham thấy lão đạo sắc mặt bất thiện, còn tưởng là hắn là vì chuyện tối ngày hôm qua mà nổi giận, bèn nịnh nọt ười nói: “Sư phụ, lão nhân gia người đừng nóng giận, ta vốn định ngồi xổm trên nóc phòng giúp ngươi canh chừng, ai biết lại xuất hiện ảo giác, sau đó hôn mê mất tiêu, quấy rầy chuyện tốt của ngươi. Ngươi xem, kỳ thật ta có lòng tốt, chỉ là bởi vì ra…”

“Đợi một chút!”

Lão đạo giống như gặp quỷ mà nhìn Dư Nham: “Ngươi cũng xuất hiện ảo giác?”

“Sư phụ, thật sự, ta cũng không nghĩ tới, ngươi nhất định phải tin tưởng ta.”

“Ảo giác gì?”

Lão đạo bỗng nhiên minh bạch, vì sao sát khí của Dư Nham tối hôm qua lại vô duyên vô cớ không khống chế được. Dư Nham nhún nhún vai, nói ra: “Cũng không có gì, chỉ là bỗng nhiên trong thấy Ỷ Thúy các đối diện Thúy Hồng các vốn dĩ sinh ý không tốt, lại bày trí đủ thứ xa hoa, trước cửa ngựa xe như nước, biển hiệu còn biến thành Túy Mộng các. Một gian phòng trong đó, ân… có một đám người man di mặc đồ ngoại tộc, còn có hai thiếu niên ăn mặc rất cao quý, song phương đánh nhau, sau đó… sau đó thì nhớ không rõ lắm. Tóm lại, tên đầu lĩnh ngoại tộc kia lớn lên có một gương mặt rất đáng ghét.”

Lão đạo bỗng nhiên lộ ra biểu tình nghiêm túc hiếm có, vuốt vuốt râu trắng nói: “Ngươi còn nhớ rõ trước khi xuất hiện ảo giác đã gặp qua chuyện gì, hoặc đã từng thấy vật gì không?”

Dư Nham kinh ngạc mà nhìn lão đạo, sau một lát mới lắc đầu: “Ta… cái gì cũng không nhớ rõ!”

Lão đạo nghiêm túc mà trừng mắt nhìn Dư Nham, trợn tới mức hai mắt mỏi nhừ, mới xác định Dư Nham không phải cố ý khiến hắn tò mò, mà thật sự là cái gì cũng không nhớ rõ. Xem ra vẫn còn một ít kí ức —— ngoại trừ thân thể và tính cách, việc không khống chế được lại mất trí nhớ cũng là một vấn đề, về sau nếu lại có cơ hội để làm hộ thân linh, thì cần phải cải tiến! “Trong hoa phố thật sự có nơi gọi là Túy Mộng các sao?”

Dư Nham lẩm bẩm nói: “Sao lại hiện ra rõ ràng như vậy chứ? Giống như đã từng đi qua.”

Lão đạo đột nhiên hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Ta? Ta tên Dư Nham a.”

“Đây là tên ta cho ngươi. Ta là hỏi ngươi có nhớ tên khác của ngươi không?”

Lão đạo thử thăm dò hỏi. “Không nhớ rõ.”

Dư Nham lắc đầu, buồn bực nói: “Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là … Ta hình như đã quên một chuyện rất trọng yếu, quên một chuyện ta nhất định phải làm.”

“Chuyện đã qua, đều không còn quan trọng, quên cũng đã quên a.”

Lão đạo đưa mắt trông về phía xa, ý vị thâm trường nói. Dư Nham liếc nhìn lão đạo: “Tối hôm qua hù đến Vũ Nùng cô nương đó nha, sư phụ không đi an ủi nàng sao?”

“A! Vậy mà quên mất đại mỹ nhân tâm can bảo bối của ta a! Thật có lỗi!”

Lão đạo vừa có được một chút tiên phong đạo cốt thì lập tức biến mất không còn tăm hơi, vọt người đạp không mà đi, đi thẳng đến Thúy Hồng các. Có sư phụ như thế, cái gì cũng đừng mong. Kim điêu kiếm ăn trở về từ xa trông thấy lão đạo ly khai, đang chuẩn bị bay trở về bên cạnh Dư Nham, bỗng nhiên cảm giác được Long khí quen thuộc đang chạy lên trước nó, lông vũ trên cổ lập tức xù lên, tranh thủ thời gian đập cánh bay tới chỗ khác. Tiểu Bàn bay trước Thịnh Quân, trái nhìn phải nhìn, phát hiện nơi nên đi đều đi cả rồi, mà Thịnh Quân vẫn bày ra bộ dáng không muốn có người quấy rầy, vì vậy đập vào trong nước sông Hàm Lãng một cái, tìm Thủy thần râu đỏ kia nói chuyện phiếm. Thịnh Quân nhìn cái hố to trên đỉnh Huyền sơn, phất tay mở kết giới. Khuynh Thiên kính trong Thủy Thần phủ sông Hàm Lãng hiện ra một vòng đen nhánh, Tiểu Bàn đang cùng Thủy Thần ngồi một chỗ cao hứng bừng bừng chờ xem tiết mục báo thù thiếu chút nữa đập vỡ Khuynh Thiên kính, may là Thủy Thần chỉ có món bảo bối này tốt, nên liền theo bản năng nhảy dựng lên bảo vệ Khuy Thiên kính. Trong kết giới, Thịnh Quân đánh giá Dư Nham toàn thân cao thấp chỉ có một bộ đạo bào bản thỉu rách rướu che đậy thân thể, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh khi cứu hắn trên Nhạn Ảnh hồ —— mỗi lần gặp mặt, người này luôn chật vật như thế. Dư Nham bị nhìn chằm chằm đến có chút sợ hãi, chỉ vào Thịnh Quân quát: “Ngươi! Ngươi là ai?”

“…”

“Sư phụ ta đến Thúy Hồng các tìm Vũ Nùng cô nương rồi, vừa đi, còn có thể đuổi kịp!”

“…”

“Ngươi không phải tìm sư phụ ta hay sao? Ngươi tìm ta?”

Biểu tình của Dư Nham bắt đầu trở nên nịnh nọt: “Sao không nói sớm! Tối qua hôm xảy ra chút chuyện, có một số việc không nhớ rõ nữa rồi, có phải trước kia ta đã từng giúp đỡ ngươi hay không, ngươi nếu có ý báo ân thì không cần, ta từ trước đến nay đều lấy giúp người làm niềm vui.”

Những lời Thịnh Quân suy nghĩ trước đó đều bị mấy câu của Dư Nham làm không biết nên nói từ đâu, trong lòng không còn bất kỳ suy nghĩ nào nữa, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi nghe qua tên Cung Cừ chưa?”

Dư Nham kinh ngạc mà nhìn Thịnh Quân, đầu đầy tóc trắng bỗng nhiên không gió mà bay, hoa văn đỏ sậm trên da bắt đầu lộ ra. “Ngươi từng nghe qua đúng không? Thái tử cuối cùng của tiền triều, Cung Cừ.”

Hai mắt Dư Nham dần đỏ lên, đỏ đến sắp nhỏ ra máu, trong kết giới bắt đầu tràn ngập ra sát khi dày đặc. Thịnh Quân vốn luôn tâm niệm việc đó, thuận miệng nhắc tới, lại không ngờ rằng sát khí của Dư Nham quả nhiên có liên quan tới mình, nói chính xác một chút, hẳn là có liên quan tới mình vào mười năm trước. “Cung Cừ…”

Tiếng nói Dư Nham ám ách, phảng phất như tiếng gầm của ác quỷ bò ra từ đại ngục, phóng tới Thịnh Quân. Thịnh Quân rút ra bội kiếm, đặt trên yết hầu của Dư Nham: “Ta biết rõ thân thể của ngươi không phải bằng máu thịt, không sợ đao kiếm, ta chỉ muốn hỏi ngươi có biết sau khi Hoàng đế Ninh Triêu băng hà vào mười năm trước, thì đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Dư Nham chằm chằm vào hai chữ long phi phượng vũ trên cán kiếm, đột nhiên dùng tay không cầm chặt lấy thân kiếm, gầm nhẹ: “Của ta.”

“Hai chữ này, ngươi biết?”

Thịnh Quân vô thức muốn thu lại kiếm, nhưng không ngờ khí lực Dư Nham lớn đến kinh người, hắn sợ cường ngạnh thu lại sẽ tổn thương thân kiếm, bất đắc dĩ chỉ có thể để mặc Dư nham cầm lấy. “Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.”

Thịnh Quân thấy Dư Nham rất chấp nhất đối với kiếm của mình, dẫn dụ nói, “Nếu như câu trả lời của ngươi khiến ta thoả mãn, thanh kiếm này có thể cho ngươi.”

Có thể cho ngươi nhìn một ngày. “Của ta!”

Một tay Dư Nham cầm lấy thân kiếm sắc bén, một tay dò xét về phía trước, vuốt ve hai chữ được khắc thật sâu kia. Sát khí đã giảm xuống. Thịnh Quân thấy Dư Nham hình như đã tỉnh táo một chút, liền hỏi lại lần nữa: “Mười năm trước, Bắc Di công phá tiểu Thịnh Kinh ở phía Tây Uyển Thành, Ninh Triêu rút về Tây, sau khi ra khỏi thành thì Hoàng đế băng hoa, chuyện sau đó, ngươi biết được cái gì, nói cho ta biết!”

Dư Nham cầm kiếm, mũi kiếm cắt rách tay hắn, không có huyết, hắn cũng như không biết đau nhức. Thịnh Quân đang do dự phải chăng nên cường ngạnh thu kiếm lại, Dư Nham đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm bi thiết tựa như trùy tâm thứ cốt (moi tim, cắt đến tậm xương). “Cung Cừ… Thực xin lỗi.”

Thịnh Quân cảm thấy trái tim như bị búa tạ nện xuống một cú, vừa hoàn hồn, bội kiếm đã bị Dư Nham đoạt lấy. Dư Nham nắm kiếm, dừng chốc lát, trong mắt hiện ra tinh quang huyết hồng, lập tức bóng kiếm như lung (1 thanh kiếm mà xoay vòng vòng làm người ta có ảo giác như có rất nhiều thanh kiếm),đánh về phía Thịnh Quân. Hay tay Thịnh quân nổi lên long lân cùng móng vuốt sắc bén, cứ thế mà ngăn lại hơn mười đường kiếm khí sắc bén. Chuôi kiếm này tuy là trân phẩm khó có được, nhưng vẫn là do phàm nhân rèn thành, mặc dù có sát khí rót vào, nhưng cũng không chống đỡ được bao lâu. Dư Nham đánh lâu mà không thấy có kết quả, bởi vì đoạt được kiếm mà sát khí thoáng bình phục lại bắt đầu trở nên mãnh liệt, hoa văn đỏ sậm toàn thân sáng hồng lấp lánh, bỗng lóe lên một cái, động tác của hắn liền lập tức đình trệ, nhưng vẫn không thể kiềm chế được sát khí kinh người kia. Động tác của Thịnh Quân bắt đầu chậm lại, không hề đón đỡ, chỉ một mực tránh né. Lúc đầu là sợ làm bị thương thân kiếm, nhưng cũng là vì cảm giác quen thuộc đang dâng lên. Thân kiếm quấn quanh lấy sát khí đen như mực, đâm thẳng đến cổ họng Thịnh Quân. Thịnh Quân lại không hề né tránh, đứng yên nguyên chỗ, chỉ đợi Dư Nham xông lại, nghiêng đầu tránh đi mũi kiếm, tay phải chạm vào cổ tay hắn, theo cánh tay trượt đến xương vai, cái chạm kia nhìn như vô cùng nhẹ nhàng, lại khiến toàn thân Dư Nham run lên bần bật. Kiếm kia đảo mắt liền trở lại trong tay Thịnh Quân, chỉ nghe “keng”

một tiếng, trường kiếm trở vào vỏ —— đến tận lúc này, Thịnh Quân vẫn là nửa bước không dời. Dư Nham bị chế trụ, dùng sát khí loạn xạ công kích Thịnh Quân, mưu đồ cướp lại thanh kiếm kia, nhưng khi Thịnh Quân chạm vào những chỗ kia, hắn lại như mất hết khí lực. Thịnh Quân ôm lấy Dư Nham hai chân vô lực đang dần trượt xuống, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Ánh mắt của ngươi nhận không ra ta, nhưng vẫn nhớ rõ những nơi này… Tuy không phải là thân thể máu thịt lúc trước, nhưng khi bị chạm vào những nơi này đều sẽ chịu không được, điều này vẫn luôn không thay đổi.”

Dư Nham bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, huyết sắc trong mắt nhanh chóng biến mất, quay về bộ dạng hắc bạch phân minh. Bao lâu không lộ ra biểu tình này rồi hả? Thịnh Quân cười cười, thì thầm với Dư Nham: “Ta nên sớm đoán được, Dư Nham, ngươi là Nghiêm gia dư tử, thư đồng của Ninh Triêu Thái tử cuối cùng, Nghiêm Thượng.”

Dư Nham nắm lấy đầu vai Thịnh Quân, ngón trỏ dùng sức đến mức muốn đâm vào da thịt của hắn, ánh mắt đối diện với mắt của Thịnh Quân, miệng mở rộng, rồi lại không phát ra được thanh âm nào. Thịnh Quân khe khẽ thở dài, đem toàn bộ thân thể này ôm vào trong ngực: “Nghiêm Thượng, ta là Cung Cừ… còn sống. Ngươi không nhớ rõ mình là ai, lại còn nhớ rõ ta của mười năm trước, ta là nên cao hứng hay là nên khổ sở?”

Dư Nham dần dần thả lỏng, hai tay rủ xuống, trong đầu như là có một nồi cháo đông cứng, bởi vì thời tiết ấm lại, mà dần nóng lên, sôi trào, ùng ục nổi bọt trắng, dâng lên sương mù lượn lờ, che khuất đôi mắt. Ngón tay hắn rung động, khoác lên đai lưng quý giá của Thịnh Quân, khoác lên tấm lưng khoan hậu của người nọ. Sau một hồi nổ vang bên tai, chỉ còn tiếng mưa rơi. Đêm đó, cũng là ôm ấp như thế này, hắn nhớ mình đã nói với Cung Cừ, ngươi nếu mở miệng, ta cần ta cứ lấy. Nhưng mà Cung Cừ không mở miệng, chỉ siết chặt cánh tay, hắn cũng ôm chặt lại như thế, hai người giữ im lặng, thân thể cơ hồ không có khe hở mà dán hợp cùng một chỗ, phảng phất như muốn khảm nhập lẫn nhau. Đêm đó, bọn hắn ôm nhau đến khi trời sáng, đến lúc hắn tỉnh lại, Cung Cừ đưa qua một thanh trường kiếm, không chút quan tâm mà nói: “Bội kiếm của ngươi để ở Thúy Hồng các, ta tìm rất lâu, cuối cùng tìm được thứ xứng với ngươi rồi.”

Hắn thuở nhỏ tập võ, am hiểu đao kiếm, liếc một cái liền nhận ra thanh kiếm này là cực phẩm khó tìm. Cho dù Cung Cừ nói đến mây trôi nước chảy, nhưng hắn biết rõ từ lúc Ninh Triêu dời vì phía Tây, đại lượng trân bảo đều bị lưu trong Trân Bảo các tại Hoàng cung Thịnh Kinh, thanh kiếm này vào trong tay hắn, tất đã trải qua một đoạn khó khăn trắc trở. “Cảm…”

“Không cần cảm ơn ta.”

Cung Cừ mang theo ý cười, hôn một cái lên trán hắn, “Ta muốn ngươi cầm thanh kiếm này, vào lúc ta muốn chết nhưng chết không được, giết ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.