Thế nhưng nên giải quyết ba kẻ kia là biện pháp tốt nhất.
Ôn Tiềm Lưu cũng đuổi theo.
Bọn họ mang theo Liễu Phi Doanh, mà nội lực Ôn Tiềm Lưu lại tăng cao hơn, rất nhất nhanh sẽ bị đuổi kịp.
Mạc Phi Trần cắn răng, mở bình sứ bên hông ra, bên trong có một con cổ trùng bay theo chiều gió, gắn theo sợi tơ quanh quẩn trong không trung.
Ôn Tiềm Lưu không để ý, cổ trùng kia lên rơi lên người hắn, dây tơ quấn quanh với tốc độ kinh người, chỉ trong chớp mắt cả thân mình hắn đều bị vây chặt, tự động kết thành một cái kén thật lớn. Hắn dùng tay xé rách lung tung vẫn không có tác dụng, bực mình tới cực điểm liền dùng nội lực bức phá khiến cổ trùng kia nát bấy. Lúc ấy hắn mới gỡ được đống tơ xuống, mà bọn người Mạc Phi Trần đã chạy xa rồi.
"Vậy hắn ở nơi nào? Chúng ta mau đi cầu hắn!" Lạc Thanh Vũ lay động bả vai Mạc Phi Trần tựa như thấy được một tia hy vọng cuối cùng.
"Hắn còn đang ở trấn trước, chúng ta hiện tại phải đi. Ôn Tiềm Lưu nhất định sẽ không nghĩ tới chúng ta quay lại đường cũ."
Tới ngoài trấn, Lục Khinh Mặc ngắt một chiếc lá, thổi lên, nội lực cũng theo đó mà truyền đi. Nếu không phải cao thủ có nội công cao sẽ không nghe ra kỳ diệu trong thanh âm ấy.
Quả nhiên, chưa tới nửa canh giờ sau, một thư sinh bạch y đánh xe ngựa lưng thững đi tới dưới ánh trăng. Trong thùng xe chính là Vu Cấm, thương thế hắn đã tốt hơn rất nhiều, vừa vén rèm xe lên đã thấy Mạc Phi Trần cùng Lục Khinh Mặc đang đỡ Liễu Phi Doanh lại lộ ra thần sắc kinh ngạc.
"Các ngươi đến trả cổ trùng lại cho ta sao?"
Còn không đợi Mạc Phi Trần mở miệng, Lạc Thanh Vũ bùm một cái quỳ gối trước Bạch Cảnh Khê, "Gia sư Liễu Phi Doanh bị thương nặng, kinh mạch đứt đoạn, cầu Bạch thần y ra tay cứu giúp!"
Con ngươi Bạch Cảnh Khê lạnh lùng đảo qua Lạc Thanh Vũ, xòe tay hướng Mạc Phi Trần nói: "Cổ trùng của ta đâu?"
"Lục đại hiệp, sau khi ta chết đi, ngươi nhất định phải giúp ta chiếu cố Tú Thủy cung.... Ôn Tiềm Lưu biết ta chết, sẽ không bỏ qua cơ hội mượn cớ chèn ép chúng ta...."
"Mạc thiếu hiệp.... Ngươi tư chất thông minh, người cùng trang lứa khó ai bì kịp. Ta có một chuyện cuối cùng thật sự quan trong muốn nhờ tới ngươi."
"Liễu cung chủ xin cứ nói." Thanh âm Mạc Phi Trần cũng run lên, hắn nhận ra thời gian của Liễu Phi Doanh không còn nhiều, hắn đối nàng rất tôn kính, nghĩ đến nàng không sống được bao lâu nữa, trái tim đau đớn như bị người bóp chặt.
"Ta muốn ngươi làm cung chủ Tú Thủy cung."
"Cái gì?" Mạc Phi Trần kinh hãi, Lạc Thanh Vũ ở đây, nếu như Liễu Phi Doanh muốn truyền chức vị cung chủ, cũng là phải truyền cho Lạc Thanh Vũ mà không phải chính mình chứ?
Vu Cấm cũng cảm thấy quyết định của Liễu Phi Doanh không thể tưởng được, "Liễu cung chủ, Lạc thiếu hiệp luôn bên cạnh người, hắn là đệ tử của người, hơn nữa trời sinh tính tình thiện lương...."
"Thanh Vũ tuy rằng chăm chỉ, thế nhưng luận về tu vi nội công lại thua xa Phi Trần." Liễu Phi Doanh giống như sợ Mạc Phi Trần cự tuyệt, bàn tay nắm chặt cổ tay hắn, khí lực lớn không giống người sắp chết.
Lạc Thanh Vũ lần thứ hai quỳ gối trước Mạc Phi Trần, "Mạc thiếu hiệp, nếu đây là nguyên vọng của sư phụ, cầu ngươi đáp ứng người đi!"
"Thế nhưng... còn có Lục đại ca a, võ công hắn so với ta tốt hơn nhiều, uy danh trên giang hồ cũng rất lớn...." Mạc Phi Trần chỉ sợ Liễu Phi Doanh là hồ đồ nhất thời mà làm ra quyết định này.
Liễu Phi Doanh tựa hồ nhìn ra tâm tư hắn, cười thản nhiên, "Liễu Phi Doanh ta chọn ngươi làm cung chủ Tú Thủy cung tự nhiên có suy tính của mình. Hay là nói.... Mạc thiếu hiệp ngươi chê Tú Thủy cung ta quá nhỏ?"
"Không! Không phải! Liễu cung chủ ngươi sao nói thế?" Mạc Phi Trần nhanh nhanh gật đầu, hắn không muốn Liễu Phi Doanh trước khi chết còn không an tâm.
"Hảo, vậy ngươi cúi xuống, ta truyền thụ cho ngươi tâm pháp chưởng môn của Tú Thủy cung."
Mạc Phi Trần cúi đầu, Lục Khinh Mặc, Vu Cấm cùng Lạc Thanh Vũ đều đứng qua một bên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]