Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau
Đệ lục thập tứ chương. Liễu Phi Doanh nhíu mày, "Được rồi, ta không ép ngươi. Vậy ngươi nói, người hộ tống ngươi đâu rồi?" Điển Trạo nhắc tới việc này, miệng méo xệch nức nở khóc, "Đại ca ca đã chết..." "Bị người nào giết? Những người ấy bộ dáng thế nào? Hoặc có nói gì không?" Vấn đề lần này là do Ôn Tiềm Lưu hỏi, ngữ khí hắn nhu hòa, thoạt nhìn không chút ác ý. "Bọn họ mặc xiêm y màu đen... Nữ nhân giết đại ca ca ta tên là Diệp Tố và ân...." Điển Trạo ngửa đầu một dạng cố sức tưởng tượng hình dạng người kia, "Nàng thả ra rất nhiều chuột.... Bà vú bị cắn chết..." "Tố Thủ Trích Tiên sao?" Liễu Phi Doanh gật đầu tự hỏi, "Nghe nói nữ nhân này trở về Bái Huyết giáo, thế nhưng Bái Huyết giáo muốn truy sát hài tử này làm gì?" "Vậy ngươi có biết ai phái người muốn giết ngươi không?" Lạc Thanh Vũ sờ sờ đầu nó. "Ta biết, thế nhưng trước kia đại ca trước khi chết muốn ta nhanh nhanh gặp được Vô Lượng đại sư rồi mới nói. Người xấu kia trên giang hồ.... Rất lợi hại, rất nhiều người được tin tưởng hắn..." "Vậy được rồi, chờ gặp được Vô Lượng đại sư rồi nói." Liễu Phi Doanh sửa sang lại y phục giúp hài tử, "Không bằng chúng ta xuất phát ngay bây giờ đi, sớm gặp được Vô Lượng đại sư, chúng ta cũng sớm biết được là ai hại hài tử này." Vì vậy đoàn người khởi hành đi tới Định Thiền tự, Liễu Phi Doanh cùng Điển Trạo cưỡi chung một con ngựa, Lạc Thanh Vũ theo sau đó, cuối cùng là Ôn Tiềm Lưu. Bỗng nhiên, Liễu Phi Doanh dừng lại xuống ngựa, người theo phía sau cũng kéo chặt dây cương. "Sao vậy? Sư phụ?" Lạc Thanh Vũ hiếu kỳ hỏi. Liễu Phi Doanh xoay người xuống ngựa, "Ngươi đến gần nhìn!" Lạc Thanh Vũ nhìn kỹ, lúc này mới một bộ kinh ngạc, "Những.... Cái sợi tơ này...." "Là mấy sợi tơ này! Nó giết đại ca!" Điển Trạo trên lưng ngựa kích động kêu to. "Là cổ trùng của Diệp Tố....." Ôn Tiềm Lưu nhíu mày, "Ả hẳn là ở gần đây...." Quả nhiên, vách núi có một nữ tử hắc y đang đứng, do khuất bóng nhìn không rõ hình dáng. Lạc Doanh Vũ vừa định xông lên liền bị Liễu Phi Doanh quát bảo ngưng lại, "Nữ nhân này toàn thân đều là đọc, ngươi muốn đi chịu chết sao?" Bỗng nhiên, mấy sợi tơ động, vô số tiểu trùng bò tới hướng bọn họ. Lạc Thanh Vũ dưới tình thế cấp bách đành xuất kiếm, đám tơ nhẹ nhàng không gì sánh được, nhất thời bám chặt lên kiếm khí hắn, muốn thu kiếm thì kiếm phong lại phiêu tán đập ngược lại thân mình, cổ trùng thừa dịp chui vào huyết mạch. Lạc Thanh Vũ giãy dụa, rất nhanh liền bị cổ trùng khống chế huy kiếm tấn công Liễu Phi Doanh. "Ghê tởm!" Một đạo kiếm khí của Liễu Phi Doanh bổ về thân ảnh màu đen đứng trên vách đá, đối phương vừa trốn thoát vừa động ngón tay. Vách núi bị bổ trung tạo thành một khe lớn, mà hắc y nữ tử lại dẫm lên từng khối đá vụn mạo hiểm thoát được. Lục này, Lạc Thanh Vũ mất hết ý thức, ánh mắt mê man, kiếm khí tùy tiện bổ về phía Liễu Phi Doanh. "Ghê tởm!" Không tới ba chiêu, Liễu Phi Doanh liền bắt được cánh tay Lạc Thanh Vũ, chặn lại huyệt đạo của hắn, tựa hồ muốn bức cổ trùng ra. Ôn Tiềm Lưu vừa định chạy tới, "Thanh Vũ thế nào rồi?" Cổ trùng chi chít bỗng nhiên chui ra khỏi áo Lạc Thanh Vũ, Liễu Phi Doanh không có cơ hội né tránh, một đám cổ trùng liền chui vào huyết mạch nàng. "Ôn trang chủ! Đừng động vào ta – đuổi theo Diệp Tố!" Liễu Phi Doanh rất nhanh liền giống Lạc Thanh Vũ, ánh mắt mê man, thậm chí huy kiếm đánh về phía Ôn Tiềm Lưu. Đối phương mang theo Điển Trạo tránh thoát, sau khi giao chiến với Liễu Phi Doanh hơn mười chiêu, bất đắc dĩ phải sử xuất Thiên Vân kiếm, trong nháy mắt đánh trúng Thanh Loan kiếm, Liễu Phi Doanh cũng bị Ôn Tiềm Lưu điểm trúng huyệt đạo. "Liễu cung chủ đắc tội! Ta hiện tại phải truy đuổi Diệp Tố!" Ôn Tiềm Lưu mang theo Điển Trạo thả người nhảy đi, điểm một cái liền từ vách núi lên tới đỉnh núi, hoàn toàn không thấy được thân ảnh Diệp Tố. Ôn Tiềm Lưu mang Điển Trạo chạy rất xa, không khỏi nhíu mày. "Diệp Tố này.... Chạy đi đâu rồi?" "Thúc thúc! Ngươi tìm không được nữ nhân xấu kia sao?" Điển Trạo nghiêng đầu, "Chúng ta sao có thể mặc kệ Liễu cung chủ như thế?" Ôn Tiềm Lưu chậm rãi buông Điển Trạo xuống, "Nàng đích thật là một nữ nhân xấu, bất quá hôm nay nàng ra tay rất đúng lúc, chí ít cũng cầm chân được Liễu Phi Doanh. Để ta có cơ hội mang ngươi đi." Điển Trạo lui về sau hai bước, có chút kinh hoàng nhìn hắn. "Nói cho ta biết, người mà ngươi nói trên giang hồ rất hại hơn nữa có rất nhiều người tin tưởng là ai?" Ôn Tiềm Lưu lại tiến lên hai bước, Điển Trạo nuốt nuốt nước miếng tiếp tục lui về phía sau. "....Trang chủ Mộc Vân.... Mộc Vân sơn trang...." Ôn Tiềm Lưu nở nụ cười, "Hắn là người tốt a." "Hắn là một tên ngụy quân tử, đại ca ca nói như thế!" Điển Trạo tiếp tục lui lại, vô tình dẫm phải một hòn đá ngã xuống, hai bàn tay đều muốn tróc da. "Chỉ cần ngươi chết, sẽ không ai nói hắn là người xấu đâu!" Ôn Tiềm Lưu bỗng nhiên nâng tay, ngón tay áp lên đỉnh đầu Điển Trạo. Một đạo kiếm khí bất ngờ nhoáng lên, Ôn Tiềm Lưu vội vàng buông tay, Điển Trạo ngã ngồi lại trên mặt đất, mà đạo kiếm khí vọt vào trong rừng rậm, thanh âm cây cối sụp vang lên liên tiếp. Ôn Tiềm Lưu ngẩng đầu lướt qua thân ảnh Điển Trạo, thấy cách đó không xa có một người đội hắc sa (mũ vải màu đen),không phải Diệp Tố. "Ngươi là ai?" Điển Trạo đứng lên xoay người chạy tới hướng người nọ, "Phi Trần ca ca—" Ôn Tiềm Lưu mở to hai mắt, nhìn người nọ ném hắc sa về phía sau, hiện ra khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười xấu xa. "Ôn trang chủ a, thoạt nhìn hình như có quan hệ rất tốt với Diệp Tố ha!" Mạc Phi Trần thừa dịp Ôn Tiềm Lưu còn chưa kịp phản ứng, một tay kéo lấy Điển Trạo về sau lưng. Nhíu mày, Ôn Tiềm Lưu trầm giọng nói, "Giả trang Diệp Tố hẳn là không phải kế hoạch của một mình ngươi đi?" Mạc Phi Trần không nói gì, Ôn Tiềm Lưu thấy phía bên trong rừng có một người đi tới, thân ảnh thon dài, vài phần kiên định, chỉ là lúc này lại thêm vài phần hiu quạnh. Ôn Tiềm Lưu nhất thời mở to mắt, lẩm bẩm nói: "Khinh... Mặc...." "Sư huynh... Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?" Ánh mắt Lục Khinh Mặc ân ẩn bi ai khó thấy, "Trang chủ Mộc Vân sơn trang... một thê tử đối với ngươi toàn tâm toàn ý, còn nhi tử, hơn nữa người trong chốn võ lâm khi nhắc tới ngươi lại có ba phần kính nể, ngươi còn chưa vừa lòng?" Lúc này, Liễu Phi Doanh cũng chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ. Một màn vừa rồi hoàn toàn do Lục Khinh Mặc nhờ Bạch Cảnh Khê giúp sử dụng cổ trùng không đả thương người. Biết tấm mặt nạ của mình đã hoàn toàn bị vạch trần, Ôn Tiềm Lưu đứng thẳng lưng cười cười, "Ngươi sinh ra đã là có một thân thế hết sức trong sạch, muốn làm gì liền làm cái đó. Cho dù tập võ luyện công bình thường, thời gian ngươi bỏ ra chỉ cần một nửa thậm chí ít hơn người khác mà thôi cũng khiến người ta theo không kịp, ngươi làm sao hiểu được tâm tình trân trọng từng chút một những thành tựu mà ta thu hoạch được?" "Vậy Mộc Vân sơn trang còn chưa đủ sao?" Lục Khinh Mặc lắc đầu, y quả nhiên không biết hết về Ôn Tiềm Lưu, thân thế 'hết sức trong sạch' mà hắn nói là có ý gì? Bọn họ hai người không phải đều là bị phụ mẫu bỏ rơi hay sao? "Mộc Vân sơn trang là do người không cần mới đến phiên ta, lẽ nào ta chỉ là một kẻ yếu đuối chỉ có thể ngồi chờ ngươi bố thí cho sao?" Ôn Tiềm Lưu nở nụ cười, tựa hồ những lời này hắn đã đợi để được nói ra rất lâu rồi, rốt cuộc có thể nói ra nó trước mặt Lục Khinh Mặc. "Hắn mới không có bố thí! Đó là bởi vì ngươi muốn cái gì hắn cũng cho ngươi cái đó!" Mạc Phi Trần không cần nhìn tới biểu tình Lục Khinh Mặc cũng biết y hiện tại có bao nhiêu đau lòng. Một lòng yêu thương cùng quý trọng, nay lại trở thành bố thí. Lục Khinh Mặc nắm thật chặt tay Mạc Phi Trần, gằn từng chữ, "Sư huynh, quay đầu lại đi." "Quay đầu lại? Ta còn có đường lui sao?" Ngón tay Ôn Tiềm Lưu nắm chặt phát ra tiếng vang lắc rắc, hắn nói không sai, với cá tính Hà Uẩn Phong nhất định sẽ không cho hắn con đường sống, nếu không phải Ôn Tiềm Lưu cho phu phụ Điển Thị có cơ hội lấy đi Thiên Vân kiếm của Lạc Liên Vân, nàng thậm chí có thể tỉnh lại, "Chỉ cần các ngươi không còn nói được nữa, ta sẽ vĩnh viễn an an ổn ổn đi trên con đường này, quay lại làm gì?" Nói xong, ngón tay hắn khẽ điểm, kiếm khí mạnh mẽ phóng ra, Mạc Phi Trần túm Điển Trạo né tránh, chỉ một thoáng trên mặt đất dã lưu lại một rãnh thật lớn, đánh phá lá cây, cuộn lên bụi mù trong không khí rơi lả tả. Uy lực còn hơn lần giao thủ trước kia tại Kính Thủy giáo, Ôn Tiềm Lưu sử dụng Thiên Vân kiếm ngày càng thuần thục. "Ôn trang chủ! Dù cho không có Thiên Vân kiếm ngươi trong chốn võ lâm cũng được người người kính phục ít có địch thủ, chỉ cần hiện tại ngươi nguyện ý quay đầu lại, ta cùng Vô Lượng Thiền Sư chắn chắn sẽ hướng Hà Uẩn Phong cầu tình giúp ngươi!" Liễu Phi Doanh cao giọng nói, nàng cùng Ôn Tiềm Lưu quen biết nhiều năm như thế, chỉ cảm thấy hắn hẳn không phải kẻ muốn làm tội ác tày trời. Chỉ là những lời này tựa hồ càng đả kích lòng tự trọng của Ôn Tiềm Lưu, càng khiến hắn dụng một kiếm mạnh mẽ đánh tới. "Cẩn thận—" Mạc Phi Trần vận khí cùng Liễu Phi Doanh chống lại mấy đạo kiếm khí, thế nhưng Thiên Vân kiếm khí thế hung mãnh, tựa như tầng tầng lớp lớp mây mù trên cao đập xuống mặt đất, hai người bị kình lực hung hăng áp chế, chỉ sợ kiếm khí chống đỡ rất nhanh trở thành vô ích. Lục Khinh Mặc đem Điển Trạo lên ngựa giao cho Lạc Thanh Vũ nói: "Ngươi ở đây cũng vô dụng, mang hài tử đi trước đi!" Nói xong, Đãng Hiêu kiếm uốn khúc phóng ra, đánh vào Thiên Vân kiếm, khiến Mạc Phi Trần cùng Liễu Phi Doanh có cơ hội thở dốc. Ôn Tiềm Lưu nở nụ cười, "Chỉ bằng thực lực ba người các ngươi, có thể làm khó dễ được ta sao?" Nói xong, một đạo kiếm khí uyển chuyển vòng qua Liễu Phi Doanh đánh úp về phía Lạc Thanh Vũ đang thúc ngựa rời đi. Thanh Loan kiếm phóng ra bám sát theo, Mạc Phi Trần cùng Lục Khinh Mặc cùng nhau xuất kiếm, Phi Trần Đãng Hiêu ngưng tụ quét bỏ hết khí thế của Ôn Tiềm Lưu, mà người kia lại không nhanh không chậm xuất ra kiếm thứ hai. Lục Khinh Mặc ném cho Mạc Phi Trần một ánh mắt, hai người lợi dụng đạo kiếm khí thứ nhất tán đi, kiếm thứ hai lại theo sát mà ra. Ôn Tiềm Lưu vì ngầm phá vỡ kiếm khí của bọn họ mà khiến kiếm thế của mình yếu đi, không nghĩ tới liền phải bất người nghênh đón lần công kích thứ hai, liên tục trượt về phía sau vài chục bước, cổ tay giương cao trong không khí sắc bén, mới có thể dừng lại cước bộ. Lạc Thanh Vũ rời đi rồi, Liễu Phi Doanh xoay người lại, rốt cuộc có thể toàn tâm toàn ý tham chiến. "Các người đều sẽ không có khả năng sống được để đi tới Định Thiền tự." Biểu tình luôn luôn tao nhã của Ôn Tiềm Lưu có vẻ càng thêm tăm tối không gì sánh được, hắn phải nhanh chân giải quyết ba kẻ này sau đó đuổi theo Lạc Thanh Vũ.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau