“Ngươi… ngươi đang làm cái gì vậy?”
Tư Tư nhìn thấy Diễm Liệt, theo bản năng co rúc vào góc tường, dùng chăn che khuất thân thể.
Ký ức khuất nhục trong trí nhớ nháy mắt lại dội về, khiến cho nàng nhất thời đình chỉ hô hấp.
Nàng liều mạng lắc đầu, cảnh giác nhìn hắn, vươn cánh tay nhỏ bé trắng như Bạch Ngọc ra: “Đưa thuốc cho ta!”
“Ngươi thực sự không muốn mang thai hài tử của ta?” Diễm Liệt lớn tiếng hỏi. Hắn cũng không biết vì sao, Nguyệt Lạc như thế lại không bi thương thất vọng như những nữ nhân bình thường khác, mà lại có chút hưng phấn uống vui thích canh thì trong lòng hắn có chút mất mát.
Xét theo lệ thường, những nữ nhân của địch quốc giống Nguyệt Lạc là không thể mang thai hài tử của hắn. Cho nên, lúc cung nữ hỏi hắn có muốn lưu lại con nối dõi hay không, hắn có chút do dự, nhưng vẫn là lắc đầu. Bởi vì hắn không thể vì bất luận kẻ nào mà thay đổi nguyên tắc của mình.
Nữ nhân đáng chết kia tại sao phải như vậy! Nàng thực sự không nghĩ đến chuyện mang con của ta sao? Chẳng lẽ nàng không biết nếu mang con nối dõi của ta thì giá trị lợi dụng của đứa bé đó sẽ lớn tới bao nhiêu sao? Ta không biết nàng ta lòng dạ thâm sâu, hay là ngu ngốc đến đáng sợ. Không, đây hết thảy chắc chắn chỉ do nàng giả vờ! Dù sao nàng cũng là môn đồ mà Lạc Lam đắc ý, có thể ngăn cản được “sống mơ mơ màng màng”…
Diễm Liệt nghĩ tới tình hình ngày đó gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-xuyen-qua-bao-quan-sung-co/177025/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.