Mệt mỏi quá a… Ta là đang ở đâu? Nam nhân trước mặt ta chính là… Diêm Vương?
Tư Tư trợn tròn mắt nhìn, liền gặp được khuôn mặt quen thuộc của tên Diêm Vương kia, lửa giận trong lòng nàng cũng bắt đầu xoèn xoẹt thiêu đốt. Nàng theo bản năng xông về phía trước, nắm lấy Diêm Vương, hung tợn nói: “Công chúa cái quái gì? Ngươi chẳng phải nói cho ta đi hưởng phúc sao? Ta không cần, ngươi mau để ta đầu thai đến một kiếp người bình thường. Ta chịu đủ rồi!”
“Chỉ sợ là… có chút khó khăn!” Diêm Vương cười tủm tỉm nói.
“Ngươi nói cái gì? Chẳng nhẽ ta không thể đầu thai sao?”
“Nguyệt Lạc còn sáu mươi năm dương thọ, cho nên ngươi còn phải sống sáu mươi năm nữa.” Diêm Vương cười vô cùng gian trá.
“Đồ thối tha! Hiện tại không phải ta đã chết rồi sao?”
“Không! Ngươi chưa chết —— vận mệnh, không cho phép bị đảo loạn, lại càng không cho phép bị sửa đổi. Điều duy nhất bây giờ ngươi có thể làm chính là thuận theo vận mệnh, hảo hảo mà sống. Nếu ngươi tự sát lung tung thay đổi vận mệnh, ngươi có thể sẽ hồn phi phách tán, trọn đời không thể siêu sinh. Cho nên, trở về đi Nguyệt Lạc. Cuộc sống còn lại đều do ngươi nắm giữ.”
Một luồng bạch quang xuất hiện, Tư Tư lại rơi xuống…
“Đau quá a… Diêm Vương thối! Chờ ta sống hết sáu mươi năm dương thọ và chết, ta nhất định tìm ngươi giết chết.”
Doãn Tư Tư cực lực mở mắt, hung tợn mắng Diêm Vương, lại phát hiện ra ra bản thân đang ở trong một gian phòng xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-xuyen-qua-bao-quan-sung-co/177024/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.