Lão thái thái nghe thấy tiếng động trong phòng khách vội vàng từ bếp đi ra, chỉ thấy con trai khuôn mặt bình tĩnh ngồi trên sô pha, cháu trai ngoan đang đứng như trời trồng bên cạnh ghế không nói lời nào, trên mặt đất còn có điện thoại bị quăng vỡ thành hai mảnh.
“Ơ kìa, làm gì mà tức giận thế, Yếm Yếm bao nhiêu tuổi rồi còn bị con giáo huấn thế này.” Lão thái thái như trấn an vỗ vỗ lưng Giản Tân, “Nói bà nội nghe làm sao thế, bà nội bênh vực cho con.”
Giản Dật Thu nhìn về phía Giản Tân, đôi môi Giản Tân khép chặt, sau một lúc lâu chỉ có thể lắc đầu.
Không cách nào nói, không thể nào nói. Giản Dật Thu chỉ hỏi cậu có phải không thay đổi được không, nếu như bà nội tuổi đã cao biết chuyện, có lẽ sẽ bất tỉnh mất, cảm thấy cháu trai không thể nào bênh vực được nữa.
Nhưng cậu thế này là có bệnh sao? Cậu cần phải sửa sai sao? Có lẽ trong mắt bậc cha mẹ đây chính là bệnh, chính là có vấn đề. Giản Tân không biết trả lời thế nào, cậu trống rỗng nhìn ra ban công qua khung cửa sổ thủy tinh, chỉ muốn biết Uông Hạo Diên đã trả xe chưa, đã về khách sạn chưa, đã sắp xếp hành lý chưa.
Cậu ngồi xổm xuống nhặt di động lên, nắm chặt tay lại, sau đó dưới cái nhìn lom lom của Giản Dật Thu và lão thái thái mà quay về phòng.
Lão thái thái thở dài, xoay người đi bày bàn ăn. Tỏi được bóc xong bị bỏ quên trên bàn trà, Giản Dật Thu buông lỏng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-quan-he/1353996/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.