*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giản Dật Thu một đêm không ngủ yên, bởi vì Giản Tân vội vàng rời nhà, không nhắn gì mà cả đêm lại không về nhà. Ông không nghĩ ra bạn bè nào có thể làm Giản Tân kích động đến thế, nghĩ tới nghĩ lui lại thấy mình lo xa rồi, dù sao Giản Tân cũng không phải con nít.
Cửa sổ bị che bởi mấy bức màn, thẳng đến giữa trưa trong phòng vẫn tối mờ không nhìn thấy rõ, Uông Hạo Diên tỉnh dậy trước, rút cánh tay bị đè tê rần ra, sau đó lại đặt lại chỗ cũ.
Giản Tân mơ màng mở mắt, không cựa mình cũng không muốn di chuyển, giọng nói và mình mẩy đều mệt mỏi đau nhức. Uông Hạo Diên dán đến phía sau lưng, hỏi: “Muốn dậy chưa?”
“Ừ.” Vô lực ậm ừ một tiếng, Giản Tân cảm giác mình như bị phế đi.
Uông Hạo Nhiên cư nhiên rũ bỏ trách nhiệm, tự động xuống giường đánh răng rửa mặt, xong xuôi còn đi lấy sữa chua uống. Giản Tân nghe tiếng hút sữa mà phát phiền, cắn răng dùng sức, gượng ngồi dậy.
“Nào, xuống giường đi hai bước, không sao thì đi thêm hai bước nữa.”
Uông Hạo Diên ngồi xếp bằng trên giường cười đến mức thiếu đánh, cười xong đi rót cho Giản Tân một cốc nước ấm. Giản Tân thoáng nhìn quần áo trên sàn nhà, vốn đã hỏng lại còn nhăn nheo, còn bị Uông Hạo Diên đi tới đi lui giẫm cho mấy đạp.
“Di động em đâu?”
Di động còn đang để trong túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-quan-he/1353995/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.