Chương trước
Chương sau
Tiểu Thịnh Tử đứng ở ngoài cửa đang hết sức rối rắm, hắn đã hô hai lần mà Hoàng thượng còn chưa dậy. Trước đây chưa hề có lần nào như vậy, lúc nào cũng là Hoàng thượng cho gọi người tiến vào hầu hạ trước. Chẳng lẽ buổi tối tình hình chiến đấu quá mức kịch liệt nên Hoàng thượng mệt mỏi? Phi phi phi, Hoàng đế bệ hạ là thần thoại bất bại, cho dù là một đêm muốn vài lần còn được.
Đang lúc hắn còn đang do dự có nên gọi lần thứ ba hay không thì Hoàng thượng đã cho gọi người tiến vào.
Thích Bạch đối với tối qua là tương đối hài lòng, điều này trực tiếp thể hiện ở chỗ hắn từ đầu đến chân đều là thần thanh khí sảng. Sáng sớm hắn đã tỉnh rồi, nhưng là lần đầu tiên có ý niệm muốn nằm mãi trên giường, muốn cùng nữ nhân của mình ở chung thêm một lát.
Thích Bạch nhìn Quý U, nghĩ tới mát xa tối qua thật sự rất có hiệu quả, hắn thực thích phương thức tạ ơn này của nàng, mặc dù nàng cái gì cũng chưa nói nhưng hắn lại có thể cảm nhận được những gì nàng muốn bày tỏ.
Tiểu nữ nhân này mặc dù nho nhỏ, nhưng lực đạo lại chính xác mười phần, nàng mát xa xong, hắn liền cảm giác như toàn bộ mệt mỏi từ trước tới nay đều bay biến hết, sinh long hoạt hổ. Nhìn dung nàng đang ngủ, dung nhan điềm tĩnh, hắn lại nhớ tới kiều diễm tối qua của hai người, dưới thân lại có phản ứng, bất đắc dĩ là thời gian không đủ, bằng không Hoàng đế bệ hạ còn có thể hưởng thêm một lần nữa.
Nàng đêm qua rất vui vẻ, hẳn là thích Vĩnh Thọ cung này đi. Ánh mắt Thích Bạch quét qua bốn phía, nàng rất dụng tâm trang trí cho nơi này, thật ấm áp. Tất cả mọi thứ đều thật sự xinh đẹp, cho dù là mùa đông, ở tẩm cung này lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Liên tưởng đến cảm giác mà Quý U mang lại cho mình, cũng cùng một dạng ấm áp, tri kỉ và an tâm.
Vào thời điểm Thích Bạch đang suy nghĩ lại nghe được động tĩnh của Tiểu Thịnh Tử, hắn nghĩ lúc này mà còn nán lại trên giường thì có chút kỳ cục nên lên tiếng gọi người tiến vào. Thích Bạch vừa động đã cảm giác được Quý U muốn tỉnh.
Nhìn Quý U bị đánh thức rồi sau đó giùng giằng muốn hầu hạ mình, Thích Bạch mau nói: “Trẫm có người hầu hạ rồi, nàng mau nằm xuống đi, bên ngoài rất lạnh lẽo.” Nói xong liền đem Quý U nhét vào trong chăn.
“Không tốt, thần thiếp muốn tiễn ngài vào triều mà.” Quý U vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng điệu mơ hồ, nói chuyện cũng không rõ ràng, cảm giác như ngậm một miệng. Trong mắt Thích Bạch là bộ dạng khả ái không thể nghi ngờ, làm hắn thật muốn ôm nàng vào trong ngực.
Sau đó lại thấy nàng giãy dụa ngồi dậy, vươn tay đối với Thích Bạch đang đứng bên giường, một bộ dáng muốn được ôm một cái.
“Hoàng thượng, có thiếp chút năng lượng đi.” Nhìn Quý U đang bĩu môi, vươn tay với chính mình, Thích Bạch rất khó nhịn được ý cười nơi khóe miệng.
Quý U dù mệt thật nhưng cũng hiểu được đạo lý lúc này phải biểu hiện thật tốt. Buổi sáng của ngày kế tiếp, sáng sớm tốt đẹp thì cả một ngày sẽ tốt đẹp nha!
Chỉ có trả giá mới có thể thu hoạch, đây là điều lĩnh ngộ lớn nhất của Quý U qua mấy đời. Đợi đến lúc Thích Bạch đặt nàng đứng trước mặt hắn, nàng mới bắt đầu hầu hạ. Quý U tuy không quen thuộc động tác nhưng cũng hết sức cẩn thận giúp hắn mặc long bào.
Thích Bạch nhìn nữ nhân đang giúp hắn sửa lại tay áo, lại nhón chân lên chỉnh lý cổ áo cho hắn. Tóc nàng có chút hỗn độn nhưng không hề chật vật, mà lại mang chút biếng nhác, gợi cảm khó cưỡng lại.
Thích Bạch chuyên chú nhìn Quý U, ngũ quan lạnh nhạt giờ này lại trở nên mềm mại, nhu tình. Sau đó hơi cúi người để nàng có thể dễ dàng chỉnh trang cho hắn. Nhìn từ xa thật giống như hắn đang ôm nàng vào trong ngực.
Tiểu Thịnh Tử nhìn hai người đang lưu luyến thật khó có thể khống chế được vẻ mặt kinh ngạc của mình.
Niệm Hạ thật sự cảm thấy vui mừng, tuy rằng không biết Hoàng thượng đối đãi với những phi tần khác như thế nào, nhưng cảm giác đối đãi với chủ tử mình thật không tệ.
Mà Linh Đông đang đứng ngoài cửa nhìn một vòng cung nữ thái giám đang ở bên trong hầu hạ. Đã không có cơ hội lộ mặt trước mặt Hoàng thượng, mà nay tới cơ hội hầu hạ Hoàng thượng rửa mặt chải đầu cũng không tới lượt nàng.
Chủ tử càng ngày càng lạnh nhạt chính mình, tối qua chỉ giữ lại Niệm Hạ ở gần hầu hạ, mà sáng nay cũng không cho truyền mình vào, làm cho nàng sinh ra cảm giác gặp nguy cơ.
Thời điểm chủ tử không được sủng nàng đã không có cơ hội, mà nay chủ tử được sủng xem ra cũng sẽ không cho mình cơ hội.
Mà bọn cung nữ thái giám bưng chậu đứng ở trong phòng đang cảm thán Tích tiệp dư được Hoàng thượng sủng ái, nội tâm đối với nàng càng thêm kính trọng.
Quý U cũng không biết trong lòng những người này đang nghĩ gì. Nàng chăm chú nhìn Hoàng đế được nàng phục vụ sạch sẽ, chỉnh tề, soái khí bức người, thật là có cảm giác thành tựu nha.
Nghĩ như vậy liền ôm lấy Hoàng đế, không muốn thả ra.
“Hoàng thượng, ngài thật là đẹp mắt, thần thiếp không nỡ đem ngài cho người khác xem.” Vừa nói vừa nắm lấy tay Hoàng đế không muốn rời xa.
“Khụ, nàng thật là dính người. Trẫm phải vào triều, nàng mau ngoan ngoãn đi!” Nói xong liền xoay người chuẩn bị đi.
Thích Bạch vừa chuyển người đã cảm thấy ngữ điệu vừa rồi của mình không được tốt lắm, liền quay người lại nhéo nhéo gương mặt nàng, lại hôn lên trán nàng, lưu lại một câu “Nàng thật sự khả ái” liền chạy trối chết.
Quý U cũng không ngờ Hoàng đế lại phản ứng như vậy, nhìn người đang vội vàng rời đi, phì cười một tiếng.
Một mình vui vẻ trong chốc lát, sau đó phất tay cho mọi người đều lui ra.
Trốn đến trên giường, nhìn đan dược có thể mang đến khả năng sinh con đang nằm trong tay. Tối qua Quý U cũng không có dùng viên thuốc này, nàng nghĩ còn chưa phải lúc thích hợp. Nàng chưa rõ tình thế hiện nay, con đường phía trước vẫn còn rất dài. Đem viên đan dược cất vào không gian, suy nghĩ thêm một chút liền ngủ say.
Thẳng đến khi nghe được thanh âm của Niệm Hạ gọi mình mới giật mình tỉnh dậy. Sau đó nàng liền muốn đi thỉnh an, lúc này đi thỉnh an cũng không biết sẽ có cảnh tượng gì, từ tần lên đến tiệp dư, thăng liên tục sáu cấp, không nghĩ cũng biết sẽ kéo theo bao nhiêu là oán hận, nhưng mà nàng cũng không phải là bạch nhãn lang(*) đi oán trách hoàng thượng.
(*)Bạch nhãn lang: sói mắt trắng, ý chỉ mấy kẻ lấy oán báo ơn.
Phần vị cùng danh lợi ở hậu cung trực tiếp liên quan đến chất lượng sinh hoạt nha.
Phần vị thấp có nghĩa là mọi người đều có thể đạp trên đầu ngươi. Lương chiêu viện vì sao có thể phạt Quý U? Ngươi không được sủng, phần vị lại thấp, nàng có thể dựa vào ngươi không hiểu quy củ mà giáo huấn ngươi.
Chỉ có cao cao tại thượng mới có thể dễ dàng bảo vệ chính mình, có lẽ đối với Hoàng đế nàng có chút khác lạ, có lẽ chỉ là cảm giác mới mẻ, nhưng chỉ cần một xíu để ý là đã có thể bảo đảm mình ở trong hậu cung cũng không phải là tay không tấc sắt.
Về phần vì thích ngươi nên mới bảo vệ ngươi, vì bảo vệ ngươi nên mới cho ngươi phân vị thấp, loại phương thức sủng ái này, Quý U chỉ cười nhạt.
Phần vị thấp tại hậu cung mang ý nghĩa ăn không ngon, ở không tốt, trời lạnh mà phân lệ không cao còn phải chịu lạnh, mùa hè đương nhiên cũng không có khối băng mà dùng, thật sự là đông lạnh hạ nóng, nô tài phục vụ cũng có thể xem nhẹ ngươi.
Đừng nói nàng không phải là người trong lòng Hoàng đế, cho dù là nàng đi chăng nữa thì nàng cũng không cảm thấy rằng Hoàng đế sẽ dùng cái loại phương pháp sứt sẹo này.
Quý U xuất hiện một ý niệm, dù sao trong hậu cung cũng không thể bo bo giữ mình, tại sao lại không tạo thành một cái tiền đồ sáng lạn. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Nàng không chỉ là muốn sống, mà nàng còn muốn sống thật tốt.
Mục tiêu của nàng chỉ là Hoàng đế. Nàng không nghĩ đến chuyện thất bại, mấy đời liền nàng đều chết ở độ tuổi đẹp nhất đời người, cho nên nàng nhất định phải thành công.
Quý U nhìn chính mình trong gương, kiểu Lưu Vân kế đơn giản, ở trên tóc chỉ cắm một cây trâm ngọc bích khảm trân châu, tôn thêm làn da trắng nõn mịn màng. Nàng mặc chiếc váy màu lam thêu hoa nhỏ, tuy ngây thơ nhưng lại làm hiện rõ dáng người lung linh như nước. Nàng đã có hình tượng ngốc nghếch khảm sâu vào trong lòng mọi người, sao lại không tiếp tục chứng thực chứ.
Trên đường tới Thừa Càn cung, cảm giác được gió lạnh thổi tới. Trời đông giá rét, không khí sáng sớm cũng rất mát mẻ, mùa đông sắp hết, tuy không như mùa xuân có hoa thơm chim hót, nhưng mùa đông lại có sự yên tĩnh, một mảnh an bình. Quý U thật hưởng thụ mỗi mùa một vẻ đẹp khác nhau.
“Muội muội!” Mắt thấy một người vận cung phục màu cam, dáng người cao gầy đang gọi Quý U, nàng tập trung nhìn vào, này không phải là Quý Như sao?
Tính ra đây là lần đầu Quý U cùng tỷ tỷ này đối mặt, nhìn nàng trang điểm kĩ lưỡng, nhan sắc cũng không tệ. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không có nụ cười giả dối kia. Quý U nghĩ, chẳng lẽ nàng vẫn ở nơi này đợi mình.
“Muôi muội, thân thể muội đã tốt hơn nhiều rồi sao? Về sau cũng không thể xúc động như vậy nữa, tỷ tình nguyện chính mình bị phạt, cũng không muốn muội nhận một chút thương tổn nào. Muốn đi thăm muội, nhưng muội lại chuyển cung, lại thị tẩm, tỷ sợ làm phiền muội.” Ngữ khí quan tâm, hai mắt lại rưng rưng lệ, thân hình lẩy bẩy, cũng không biết đã đợi Quý U bao lâu, nhìn sao cũng là một bộ dáng tỷ muội tình thâm.
“Tỷtỷ đừng khóc, muội đều hiểu mà. Nhưng mà bắt muội nhìn tỷ chịu phạt, muội không làm được. Thân thể muội đã tốt hơn nhiều rồi, tỷ đừng tự trách nữa.” Quý U lắc đầu nói.
“Tỷ biết muội không trách, nhưng trong lòng tỷ đích thực rất khó chịu. Hoàng thượng đối với muội thế nào. Muội hiện giờ đã là tiệp dư nương nương, tỷ thật thay muội vui vẻ.” Quý Như nhìn Quý U đã mấy ngày không thấy, dung nhan càng lộ vẻ diễm lệ, cảm thán tiện nhân thật là tốt số.
Quý Như rất muốn nghe chuyện tình của Hoàng đế, tốt nhất có thể làm cho Quý U nói ra sở tính, thói quen của Hoàng đế nói ra thì càng tốt.
Quý U nghe đến đó đột nhiên xấu hổ, nhăn nhó nói: “Hoàng thượng đối xử với muội tốt lắm, chúng tam au đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương đi”, nói xong liền xấu hổ đi về phía trước, nàng cũng không nhìn thấy biểu hiện như nuốt phải ruồi bọ của Quý Như ở đằng sau.
Quý Như vốn định hỏi thăm một chút mà Quý U lại vội vã bước về phía trước. Hoàng đế tính tình như một khối băng mà cũng có thể đối tốt với ngươi sao? Đó là đối tốt như thế nào a? Quý Như một bụng nghi vấn nhưng cũng không thể hỏi ra.
Thẳng đến khi cung nữ ở bên cạnh lung lay tay áo nàng, Quý Như mới tỉnh ra, vội vàng đuổi theo Quý U hướng Thừa Càn cung đi đến.
Quý Như tuy rằng tức giận, nhưng nghĩ tới Linh Đông mà mình an bài bên cạnh Quý U thì thoáng an tâm lại. Ngươi không nói cho ta biết thì làm sao, chỉ cần Linh Đông còn ở Vĩnh Thọ cung một ngày thì ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện giữ bí mật.
Thời điểm Quý U đến Thừa Càn cung lại gặp Cốc vinh hoa cùng Sơ uyển dung, hai vị này là bạn thân nhất của Quý Như, các nàng vừa nhìn thấy Quý U liền dừng bước, nhíu nhíu mày.
Phần vị cao đương nhiên là được đi trước. Trong trí nhớ của Quý U, thì hai vị này đối với nàng cũng không tính là khách khí. Tuy rằng Quý Như sẽ ngẫu nhiên giúp Quý U “giải vây”, nhưng chung quy hai người đó cũng là bằng hữu của Quý Như, mà Quý Như sẽ bởi vì Quý U mà đắc tội bằng hữu của mình sao?
Nhìn hai nàng cúi khuất mặt, Quý U cười cười, sửa lại búi tóc, bước vào Thừa Càn cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.