Chương trước
Chương sau
Thích Bạch nhìn tiểu nhân nhi đang bĩu môi giận dỗi ở một bên, khóe miệng tuy không có ý cười nhưng động tác lại hết sức ôn nhu cẩn thận. Tiểu Thịnh Tử thấy bộ dạng mắt nhìn Quý tần không chớp, muốn nói lại thôi của Hoàng thượng, thật hận không thể tiến lên nói thay Hoàng thượng.
Hoàng thượng xong việc liền vội vội vàng vàng hướng Vĩnh Thọ cung đi đến, đến cửa cung lại chậm rãi bước tiếp. Lúc nhìn thấy Tích tiệp dư rõ ràng là vui vẻ ghê gớm, nhưng mà cái gì cũng không chịu nói a. Bình thường Hoàng thượng không quan tâm đối với ai như vậy hết, mắt thấy Tích tiệp dư có chút tính khí trẻ con, Hoàng thượng ngài cũng không nên để nàng ấy giận dỗi như vậy chứ. Ngày hôm qua không phải ngài còn dỗ dành nàng ấy sao, như thế nào mà mớicách một ngày ngài lại trở thành Hoàng đế cao quý lãnh khốc rồi?
Tuy rằng Tiểu Thịnh Tử quen thuộc với Hoàng đế, nhưng chuyện tình cảm hắn làm sao có thể hiểu rõ được. Hoàng đế nói chuyện yêu đương không được tự nhiên lắm, nhìn thấy tiểu nhân nhi của mình liền cảm thấy cao hứng, muốn đùa với nàng, muốn làm nàng mất hứng để lại dỗ nàng, nhưng mà không thấy nàng phản ứng như ý muốn, chỉ cảm thấy hình như không tốt lắm. Quý U cũng không biết Hoàng đế nghĩ gì nha, nàng mà biết thì sẽ hoàn toàn liên tưởng hắn với học sinh tiểu học rồi.
Mãi cho đến lúc Quý U định cởi long bào, đổi tẩm y (đồ ngủ) cho Hoàng đế, nàng liền phất tay cho tất cả cung nữ, thái giám đều lui xuống. Nàng cũng không hề hào phóng đâu, Hoàng đế đến nơi này của nàng thì hắn liền là của nàng, nàng không có thói quen chia sẻ nam nhân của mình cho người khác. Thích Bạch giống như là nhìn thấy tiểu tâm tư của nàng, tâm tình vừa mới suy sụp trong nháy mắt đã tốt lên rồi.
“Hoàng thượng không nghĩ đến thần thiếp coi như xong, thần thiếp nghĩ đến ngài cũng không được sao? Ngài nhanh đi lên giường đi!” Quý U vừa nói vừa đẩy Thích Bạch lên trên giường.
“Trẫm cũng nghĩ đến nàng…” Lời này còn chưa nói ra khỏi miệng, Thích Bạch đã nghe đến câu sau của nàng, trực tiếp bị nghẹn. Tích tiệp dư quả thực là trực tiếp, một chút cũng không uyển chuyển. Tẩm y còn chưa mặc cho hắn đâu, đã đẩy hắn hướng đến trên giường rồi. Mặc dù mình rất muốn ôm nàng một cái, cũng thật sự thích tính cách của nàng, thì ra nàng là thích phương thức trực tiếp như vậy sao…
Nhưng nghĩ đến vừa rồi hắn răn dạy nàng vài câu, mắt thấy tâm tình nàng cao hứng, hắn nhất định phải tiếp tục dỗ dành nàng. Hắn liền ngoan ngoãn đi đến bên giường, đợi đến khi chính mình nằm sấp trên giường, hắn mới phản ứng kịp, tại sao lại là nằm sấp…
“Hoàng thượng, ngài cả ngày mệt nhọc, thần thiếp sẽ xoa bóp cho ngài một chút, được không? Nếu không thoải mái thì ngài nói cho thần thiếp biết nhé.” Nói xong nàng liền tiến đến bên người Hoàng đế, đem tinh dầu lấy từ trong không gian ra lúc trưa vỗ vào trên lưng Hoàng đế, xoa bóp lên. Lúc này Thích Bạch mới biết, thì ra là tự mình nghĩ quá lên rồi.
Thủ pháp của Quý U hết sức thành thạo, hữu lực, bởi vì bộ vị khác nhau mà cũng lựa chọn các thủ pháp tương ứng, ví dụ như sau gáy thì nàng chọn nhu pháp tiểu ngư tế, nơi nào có bắp thịt rắn chắc thì nàng chọn nhu pháp là chưởng căn. Lúc mới bắt đầu, cơ bắp của Hoàng đế đều buộc chặt, trong tinh dầu có hương vị của huân y thảo, chỉ lát sau đã làm cho toàn thân Hoàng đế trầm tĩnh lại.
Toàn bộ tư tưởng của Thích Bạch đều được giải phóng tự do, chỉ có thể cảm thấy tay nhỏ của Quý U qua lại trên thân hắn, những nơi được nàng mát xa cho đều cảm thấy thoải mái vô cùng. Trong Thái y viện không thiếu người có thể mát xa, nhưng khổ nỗi Thích Bạch lại không thích người khác lại gần mình, đặc biệt là sự tình thân mật như mát xa. Chính hắn cũng không thể hiểu nổi những điều cấm kỵ của hắn, chỉ cần là Quý U, thì sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Đầu, sau gáy, vai, lưng, cánh tay, cẳng chân, eo, đùi,… Cảm giác cái mông nhỏ đầy thịt của Quý U cứ nhích tới nhích lui trên người mình, Thích Bạch lại thấy lòng rối tinh rối mù. Thẳng đến khi cái tay nhỏ của nàng đảo quanh trên mông hắn, Thích Bạch cũng không chịu được nữa, xoay người đem nàng ôm vào trong ngực. Quý U mệt mỏi, hô hấp cũng chưa kịp đã bị Hoàng đế hôn lên cánh môi, quấn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, dây dưa một trận long trời lở đất.
Nháy mắt quần áo đã bị ném ra ngoài giường. Quý U cũng không làm Thích Bạch đợi lâu lắm, môi nàng liền hôn lên cổ hắn, nhẹ nhàng trêu chọc. Thích Bạch không hề khắc chế, ngậm lấy nơi đẫy đà của nàng, động thân một cái liền tiến vào nơi làm cho hắn điên cuồng kia.
Thích Bạch nhìn Quý U đè nén tiếng kêu, môi chuyển qua tai nàng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “ U U, U U của trẫm, kêu lên đi, trẫm thích nghe tiếng kêu của nàng.”
Quý U nhìn khuôn mặt Thích Bạch động tình, hai mắt nóng cháy chuyên chú nhìn nàng, rốt cuộc không hề khống chế nữa, kêu lên.
Không nhớ rõ bọn họ đã dây dưa bao lâu, cuối cùng Quý U mệt không chịu nổi nữa, rốt cuộc nức nở cầu hắn: “Không được, không muốn, không muốn. Thiếp rất thích chàng, chàng dừng lại có được hay không.” Vì nàng lắc đầu nên từng sợi tóc đen nhánh đều trải rộng ra trên giường, tương phản với nước da trắng mịn như tuyết của nàng, càng làm cho Thích Bạch thêm điên cuồng. Nghe hương hoa thơm trên người nàng, cảm thấy nàng nhất định là một đóa hoa yêu, bằng không làm sao nàng có thể làm cho hắn trở nên cuồng si như vậy.
“Ngoan ngoãn, trẫm rất thích nàng, kiên trì, nàng nhất định có thể. Ngoan, nghe lời trẫm.” Vừa nói vừa dùng sức đụng nàng.
Quý U thực ra khóc không ra nước mắt, trước lúc ngất đi nàng còn đang nghĩ, ta có thể cái gì a!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.