Lồng ngực như bị xuyên thấu, Thuộc Phong chỉ cảm thấy ngay cả việc hít thở cũng đau đớn vô cùng. 
Ngay cả khi có người gõ cửa vào, hắn cũng không để ý. 
“Phong nhi, Nhàn nhi thế nào rồi? Tại sao con không phái người báo cho ta biết, bây giờ ta mới biết Nhàn nhi xảy ra chuyện.” 
Thích Nhược Lan yêu thương Hữu Nhàn, vốn định trách hắn nặng lời vàicâu, nhưng khi bà thấy Thuộc Phong thất thần ôm chặt Hữu Nhàn, thì mấycâu trách móc lại không thể nói nên lời. 
Hắn trước nay luôn chú ý giữ hình tượng, bây giờ lại không quan tâmtới râu ria mọc lún phún dưới cằm, trong mắt chỉ còn lại Hữu Nhàn. 
Đau đớn như vậy, trái tim tan nát như vậy, không cần người ngoài nói, trong lòng hắn đã tự mắng mình không biết bao nhiêu lần. 
Thuộc Phong nhìn Thích Nhược Lan, bàn tay to ôm lấy đầu Hữu Nhàn, vẻ mặt ảm đạm, không còn khí chất tàn bạo trước đây nữa. 
“Đứa nhỏ không còn, nàng cần tĩnh dưỡng một thời gian.” 
Thích Nhược Lan thương xót nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Hữu Nhàn. 
“Đứa trẻ đáng thương, phải chịu nhiều đau khổ như vậy, thiếu chút nữa thì ngay cả mạng sống cũng không còn” Bà thở dài, tiếc nuối nói “Nếuđứa nhỏ trong bụng nàng có thể bình an tới lúc sinh ra, không biết nàngsẽ vui tới mức nào. Trước đây nàng cũng từng nói với ta, không thể làmmẫu thân là tiếc nuối cả đời của nàng.” 
Thuộc Phong giật mình, khuôn mặt tuấn tú co quắp, vô thức ôm đầu nàng thật sâu vào lồng ngực. 
Ngay lúc Phương Trung Nhân mang thuốc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514354/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.