Edit + Beta: Dực 
Hắn hơi nheo mắt lại 
“Không cảm thấy uất ức?” 
Hữu Nhàn mím chặt môi, cố chấp lắc đầu. 
Đôi mắt hắn càng dò xét sâu hơn. 
“Cũng không cho rằng ta rất quá đáng?” 
Nàng vẫn đáp lại bằng cái lắc đầu, không hề nói ra nửa câu. 
“Nói đi! Sao chỉ lắc đầu!” Hắn hung ác đè vai nàng lại, quát. 
Hữu Nhàn ngẩn người nhìn hắn, ngừng một lát mới từ từ mở miệng — 
“Đó là việc thuộc bổn sự của ta, không có gì uất ức cả!” 
Hắn chăm chú nhìn vào ánh mắt đau khổ của nàng, ánh mắt chứa lửa giận điên cuồng nhìn nàng không hề chớp mắt. 
“Nếu như ngươi mở miệng cầu xin ta, ta có thể để ngươi không cần phải ở Tử Đình uyển hầu hạ nữa.” 
Chỉ cần nàng cầu xin hắn, hắn sẽ bỏ qua chuyện cũ. 
“Cầu xin chàng cái gì?” Hữu Nhàn ngây thơ mở to mắt “Chăm sóc nhi tử nối dõi của chàng là do ta tình nguyện.” 
Thuộc Phong nhíu mày, cho rằng câu trả lời của Hữu Nhàn là có ý đối nghịch với hắn. 
Hắn thấy bị mất mặt, trong lòng có một ngọn lửa vô danh bùng cháy. 
“Hay cho cam tâm tình nguyện! Ngươi an phận đứng bên cạnh ta không bằng việc hầu hạ người khác đúng không?” 
“Ta…” 
Hữu Nhàn hoảng sợ ngẩng nhìn khuôn mặt phẫn nộ của hắn, còn chưa kịphiểu tình huống thế nào đã bị đôi mắt giận dữ của hắn trừng cho rétlạnh. 
“Cút!” Hắn buông nàng ta, mặt quay về phía Tử Đình uyển “Ngươi đã thích như vậy, vậy thì trở về làm việc nha hoàn của ngươi đi!” 
Nước mắt của Hữu Nhàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514326/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.