Edit + Beta: Dực
“Phong Nhi…”
Thích Nhược Lan nghe thấy tiếng nhi tử, dùng hết sức lực ít ỏi miễn cưỡng chống khuỷu tay lên cựa người, giọng nói cũng rất yếu ớt.
Thuộc Phong không tự chủ được nhíu mày, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“Phong… bà bà gọi chàng đấy!”
Hữu Nhàn dịu dàng nhắc nhở.
Thuộc Phong liếc nhìn Hữu Nhàn, phất tay với người hầu phía sau.
Hắn ta hiểu ý, bước lên cõng Thích Nhược Llan.
“Thuộc Phong… chàng có… ý gì?”
Hữu Nhàn không thể giải thích được hỏi.
“Đại phu ở Vương Phủ, không về Vương Phủ trị liệu thì làm gì?”
Thuộc Phong lại liếc Hữu Nhàn một cái, ngữ khí trả lời giống như rất không kiên nhẫn.
Hữu Nhàn nghe hiểu ý tứ của hắn, khóe miệng đột nhiên nhỏe ra một nụ cười.
“Thuộc Phong, thật tốt quá cuối cùng chàng cũng nghĩ thông suốt!”
Hắn đang dùng cớ để đưa bà bà trở về, nếu không thì hắn chỉ cần để vài đại phu ở đây là được.
“Ta biết chàng không phải người vô tình như vậy mà!”
Nàng kéo kéo tay Thuộc Phong, tươi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Thuộc Phong chột dạ, rút tay ra, biểu cảm cũng thu lại.
“Ngươi đừng nghĩ nhiều, cũng chỉ là tạm thời thôi.”
“Sẽ không, ta biết, chàng sẽ không như vậy!”
Hữu Nhàn bình tĩnh, nhìn đôi mắt âm u của hắn, chỉ một chốc lát lại chần chừ, lại lớn mật vươn tay mềm mại một lần nữa bám chặt lấy bàn tay to của hắn.
Lần này, hắn không cự tuyệt.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn dần dần có nhiệt độ, cũng dần dần đắm chìm vào ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514306/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.