Hữu Nhàn dán mặt vào bộ lông tơ của nó, cảm giác đồng bệnh tương lân trỗi dậy trong lòng nàng.
“Thì ra chúng ta giống nhau. Đều khôngcó ai yêu thương, đều cô độc.” Nàng dùng gò má mịn màng cọ xát nó “Nhưng sau này mày không phải sợ nữa, ta sẽ chăm sóc mày!”
Hữu Nhàn nhếch môi cười đau khổ.
“Ta không thể làm mẫu thân, vậy ta sẽ nuôi mày thật tốt, mày thấy có được không?”
Hữu Nhàn lẩm bẩm, đôi mắt to đẹp nhìn nó.
Chú chó nhỏ vẫy vẫy đuôi giống như bảo bối nghe lời.
Hữu Nhàn nhoẻn miệng cười.
“Vậy là mày đồng ý rồi? Nhưng mày chưa có tên, gọi mày là gì được?”
Nàng suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên sáng mắt lên.
“Được rồi, toàn thân mày trắng như tuyết, vậy gọi mày là Tiểu Bạch nhé, được không?”
Chú chó nhỏ nửa hiểu nửa không, lại kêu lên hai tiếng nhỏ giống như đồng ý với nàng.
“Thật tốt quá, Tiểu Bạch của ta thật thông minh, ta rất thích mày.”
Hữu Nhàn cười tươi, giờ lúc này chính là lúc vui vẻ nhất của nàng trong mấy ngày nay.
Vui vẻ một hồi, đột nhiên nhớ tới Thuộc Phong, nụ cười của nàng lúc lập tức không còn, nhíu mày lại.
“Nhưng mà, không biết Thuộc Phong có đồng ý để ta nuôi mày không?”
__________________
“Ngươi ôm chó đến thư phòng của ta làm gì?”
Thuộc Phong vừa vào cửa đã thấy Hữu Nhàn ôm một con chó lông trắng ngồi trên ghế chờ hắn.
Hắn vô thức nhíu mày lại, hơi khó chịu.
Hắn không thích sủng vật, đặc biệt là động vật có lông.
“Phong, tên nó là Tiểu Bạch!”
Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514290/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.