Edit + Beta: Dực 
Ha ha ha, valentine vui chứ mọi người? :v chương này là quà tặng mọi người nhân dịp valentine đó :v 
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hữu Nhàn, nói cho bà bà nghe được không?” 
Thích Nhược Lan cười âu yếm. 
“Nếu ta nói với người, người cũng sẽ không thích ta nữa…” 
Hữu Nhàn khóc thút thít nhỏ giọng nói. 
“Không đâu, ta yêu thương con còn không hết, sao có thể không yêu thương con được?” 
Thích Nhược Lan âu yếm vuốt đầu nàng. 
“Bà bà, không phải người luôn rất muốn có cháu nội sao? Nhưng, ta không thể làm được!” 
Nàng nhìn lại đôi chân bó của mình một lúc lâu, sau đó mới nhỏ giọng nói. 
“Cái gì?” 
Thích Nhược Lan mở to mắt, nhất thời không phải ứng được gì. 
“Ta…” Hữu Nhàn ngẩng đầu lên nhìn Thích Nhược Lan “Ta không thể mang thai, đại phu nói cả đời này sẽ không có hài tử.” 
Thích Nhược Lan sững sờ, cả người căng thẳng, không nhúc nhích được chút nào. 
“Xin lỗi…bà bà…” 
Hữu Nhàn cho rằng Thích Nhược Lan trách nàng, xấu hổ cúi đầu. 
“Đứa trẻ ngốc này,không cần xin lỗi, đó không phải lỗi của con!” 
Thích Nhược Lan ôm Hữu Nhàn, khuôn mặt tinh xảo đầy yêu thương nói. 
Bà biết rõ trong lòng Hữu Nhàn còn đau khổ hơn bà nhiều, nếu lúc nàybà còn hỏi quá nhiều về chuyện không thể mang thai, sẽ khiến Hữu Nhàncàng thêm khó xử. 
“Người không trách ta sao? Ta vô dụng như vậy, ngay cả ta cũng ghét bản thân mình!” 
Vẻ mặt nàng buồn bã, khóe mắt đã ngấn lệ. 
“Có hài tử cũng tốt, nhưng không thể mang thai cũng không thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514289/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.