Edit + Beta: Dực
Nàng đã sớm gọi Thích Nhược Lan là bà bà, ba tháng ở chung cùng bà rất vui vẻ.
“Ta không khen con, ta chỉ nói thật thôi. Chỉ cần thấy gương mặt con, là đã có thể khiến ta hài lòng rồi, tiểu nha đầu con giống như trờisinh ma lực khiến người khác cảm thấy tự nhiên vậy” Thích Nhược Lan cười nói.
“Thật vậy không?”
Hữu Nhàn chưa từng nghe lời khen nào như vậy, hưng phấn nhướn mày.
“Nhưng Thuộc Phong không nói như vậy.”
Không hiểu sao nàng lại nhớ tới hắn, ngữ điệu độ ra một chút thương tâm.
Hắn khen nàng…thực sự quá ít, hay thực sự là không có.
“Có lẽ trong lòng hắn rất thích, nhưng không biết cách biểu đạt.”
“Thích Nhược Lan dỗ dành nàng, khuôn miệng chứa nụ cười hiền hậu.
Hữu Nhàn nhấp nhấp cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt ngậm nước không tự tin lóe lên, trên trán cũng tản ra nỗi lo nặng trĩu.
“Bà bà, lần này Thuộc Phông tới kho thóc phía bắc là để luyện binh,thời gian Hoàng Thượng cho phép đã sắp hết rồi, ngày mai chúng ta sẽ lên đường về Vương Phủ. Sau này, có thể sẽ không thường xuyên thăm ngườiđược.”
Hữu Nhàn rủ mắt, luyến tiếc nói.
Khuôn mặt thanh lệ của Thích Nhược Lan đột nhiên trắng bệch.
“Đã…đã phải về rồi sao?”
Hữu Nhàn ngẩng đầu liếc nhìn bà, hờ hững gật đầu.
“Hắn nói như vậy.”
Không khí ngưng trọng, một lát sau, Thích Nhược Lan chậm rãi đứnglên, đi đến bên cạnh bếp lò, lấy từ trong tủ cất lương thực ra một cáiđĩa đặt một tô bánh xốp nhân lòng đỏ trứng được gói lại tỷ mỉ.
“Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514278/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.