Edit: Từ Nhân 
Beta: Dực 
Hữu Nhàn càng thêm nghi hoặc. 
“Nhưng nếu tình cảm của người với Thuộc lão Vương Gia rất tốt, vậy thì lại càng không có lí do gì mà vứt bỏ hai cha con bọn họ!” 
“Ta không có vứt bỏ bọn họ!” Thích Nhược Lan vội vàng phủ nhận, vẻ mặt vì đau khổ mà ủ rủ, “Là bởi vì …” 
“Bởi vì cái gì?” 
Hữu Nhàn thúc giục hỏi. 
“Có thể con sẽ không tin. Nhân lúc Chi Khản đi vắng lão Vương Phi đãtính kế hãm hại ta thông gian với một tên gia nô, trục xuất ta ra khỏivương phủ. Ta nhớ rõ hôm đó, ta đã hứa sẽ đi thả diều với Thuộc Phong…” 
Nói đến đoạn thương tâm, Thích Nhược Lan than thở khóc lóc. 
Ánh mắ Hữu Nhàn đồng tình nhìn Thích Nhược Lan. 
“Ta…ta không biết nên nói cái gì an ủi người, nhưng ta tin những gìngười nói là sự thật. Không có nnữ nhân nào vô duyên vô cớ lại bỏ rơiđứa con rứt ruột mình sinh ra, một thân một mình tới nơi này chịu đựngcuộc sống kham khổ.” 
“Con thực sự tin ta?” 
Trong mắt Thích Nhược Lan lấp lánh ánh lệ. 
“Vâng!” , 
Hữu Nhàn ra sức gật đầu. 
“Cảm ơn…cảm ơn con…” Thích Nhược Lan nghẹn ngào nhìn Hữu Nhàn, ánhmắt long lanh thoáng chốc lại trở nên ảm đạm “Nhưng Phong nhi không chịu tha thứ cho ta, bao năm qua nó vẫn bị lừa dối, hiểu lầm với ta chắc hẳn đã khắc sâu vào trong tiềm thức rồi…” 
“Không sao! Ta sẽ giúp người thuyết phục chàng.” Hữu Nhàn buột miệngnói ra, suy nghĩ lại những lời hùng hồn vừa rồi mới phát hiện không ổn. 
“Nhưng mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514277/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.