Edit + Beta: Dực 
Lảm nhảm: Thuộc Phong ngoại trừ lúc có mấy cái suy nghĩ phát ghét thì còn lại cũng dễ thương đấy nhở :v 
Thuộc Phong không lường được việc Hữu Nhàn tỉnh lại sớm như vậy, chột dạ vội ngồi lại ngay ngắn, không hề nhìn nàng, coi như chuyện vừa rồichưa từng xảy ra. 
“Thuộc Phong…….Chàng tỉnh rồi?” 
Hữu Nhàn mơ hồ nhìn về phía hắn, hỏi ngược lại hắn 
Nụ hôn vừa rồi nàng vẫn chưa ý thức được. 
Bằng không, đoán rằng sẽ cười , cười đến tỉnh ngủ. 
“Người nên hỏi, phải là ta mới đúng!” Thuộc Phong quay lại, tức giận trừng nàng “Hôm qua ngươi bị làm sao, có biết không vậy?” 
“Ta……ta thấy khó chịu..sau đó……sau đó không biết cái gì nữa!” 
Hữu Nhàn nhớ lại, ngỏ giọng nói. 
“Dặn ngươi nếu khó hịu thì bảo tần Tương tìm đại phu, sao không gọi?” 
Khẩu khí hắn rõ ràng, không pha chút giận dữ, rất nghiêm túc nhìn nàng. 
Hữu Nhàn ủy khuất mấp máy môi. 
“Ta có gọi…….nhưng không có sức, nên Tần Tương không nghe thấy!” 
Hữu Nhàn bò dậy, ngồi cùng hắn. 
Thuộc Phong liếc nàng một cái. 
“Ai bắt ngươi đến, đến đây chỉ thêm phiền cho ta. Ta luyện binh cả đêm, trở về còn phải chăm sóc ngươi.” 
Hắn khó chịu nói, rồi rời khỏi giường. 
“Hôm nay ta đưa ngươi về vương phủ, không được chạy tới đây làm phiền ta nữa.” 
“Chỉ là không dậy nổi thôi!” Hữu Nhàn khẩn trương lên, đầu đã hoàntoàn tỉnh táo “Người ta cũng không phải là cố ý bị bệnh, bây giờ khôngphải đã khỏi rồi sao?” 
“Khỏi rồi cũng không được, nha đầu nhà ngươi, đi tới đâu là không an tâm tới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514260/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.