Edit + Beta: Dực
Hữu Nhàn vẫn còn thở gấp, vậy thở nhẹ gật đầu
“Ân”
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạt, ôm cơ thể lạnh ngắt của hữu Nhàn vào trong
Liếc qua, không biết là mồ hôi hay là nước mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hắn cười thầm.
Một thân một mình tìm tới chỗ hắn, lá gan này không giống của một nữ nhân.
Do dự nhìn túi quần áo và đồ dùng hằng ngày Hữu Nhàn mang theo đã bịnước mưa làm ướt hết, hắn chỉ có thể đưa quần áo của mình cho nàng mặc.
“Lát nữa ta đi luyện binh, ngươi đợi ở trong trướng, có vấn đề gì không?”
Nhìn nàng mặc một thân nam trang, Thuộc Phong nhíu mày hỏi.
“Sao muộn rồi mà vẫn còn luyện binh?”
Hữu Nhàn mở to đôi mắt thỏ, không hiểu hỏi lại.
Thuộc Phong buồn cười, bĩu môi.
“Ngươi cho rằng chỉ ban ngày mới có chiến sự?”
Hữu Nhàn rụt cổ lại, cơ thể hơi run, nhưng nàng vẫn mạnh mẽ xem như không có chuyện gì , ngoan ngoãn gật đầu.
“Được, chàng đi đi, ta, ở đây không có việc gì đâu.”
Hắn để nàng ở lại, đã là ban ân đối với nàng rồi, nàng không dám làm trê nải thời gian của hắn
Thuộc Phong nhìn nàng một cái, tuy sắc nhìn sắc mặt nàng có chút không ổn, nhưng cũng chỉ để ở trong lòng.
“Có việc gì thì bảo Tần Tương gọi quân y, hắn ở ngoài đó.”
“Được, ta biết rồi, chàng mau đi đi!”
Hữu Nhàn dịu dàng như cơn mưa nhỏ.
Dường như có chút kinh ngạc vì đột nhiên thấy nàng hiểu chuyện, Thuộc Phong khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514259/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.