“ Câm miệng! Còn tiếp tục lải nhải nữa ta nhấ định sẽ cắt đầu lươi ngươi!”
Thuộc Phong trầm giọng uy hiếp.
Tuy rằng miệng nói lời ác độc, nhưng động tác tay lại vô vùng nhẹ nhàng cẩn thận.
Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng đối xử với nàng như vậy .
Vì được Thuộc Phong ôm vào lòng , cả người Hữu Nhàn khẩn trương tới mức cứng đờ.
Nàng không dám nghĩ rằng mọi chuyện đã thay đổi ,vì nàng đã từng nếm đủ tư vị đau khổ khi có hi vọng rồi lại thất vọng .
Nàng ngẩng đầu nên nhìn chiếc cằm cương nghị của hắn tới ngẩn người.
“ Ngự…………”
Hữu Nhàn giật mình nhìn về phía cuối con ngõ nhỏ, Ngự Trì đã đuổi tới nơi, đang dậm chân đứng yên một chỗ , yên lặng chờ chủ nhân của nó.
Gặp nàng bị Thuộc Phong ôm lại đây Ngự Trì phát ra một tiếng kêu trầm thấp, thở ra một ngụm khí trắng, thực bình tĩnh nhìn bọn họ.
“ Có vẻ như Ngự Trì nhận ra ngươi.”
Thuộc Phong cúi đầu nhìn Hữu Nhàn, khóe miệng khẽ nhếch giống như…. Mỉm cười?
“ Là…….à……………..”
Tim Hữu Nhàn đập thùng thùng giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực,nằm trong ngực hắn sợ hãi nên tiếng trả lời, nhưng tâm tư lại đặt toànbộ ở khóe môi tự hồ như đang mỉm cười của hắn.
Thuộc Phong nhíu mày…..
“ Ngự Trì là loài ngựa quý trung thành nhất trên thảo nguyên, nhìnthấy người lạ nó sẽ hí nên, còn không có phản ứng gì chứng tỏ nó nhận ra người quen.”
Thuộc Phong buông Hữu Nhàn ra, đi trước bước về phía Ngự Trì, saunhảy nên lưng ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514220/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.