“Vương gia, người cảm thấy không thoải mái?”
Tần Tương nhát gan, hơn nữa cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dáng này của Thuộc Phong, nín thở hỏi.
“Nhất định là cái nha đầu chết tiệt kia!”
Thuộc Phong phẫn nộ nghĩ tới bàn cơm bị hắn ăn sạch sẽ.
Nhất định là thức ăn có vấn đề!
Tiếng mắngvừa phát ra khỏi miệng, bụng đột nhiên nhấc lên một trận đau nhức, Thuộc Phong ôm bụng, chưa bao giờ mất mặt như vậy chạy như điên tiến đến nhàxí cách thư phòng không xa.
“Vương. . . . . .”
Chữ “gia” còn chưa kịp ra khỏi miệng, Tần Tương đã không còn thấy bóng dáng Thuộc Phong đâu.
Qua nửa canh giờ, Thuộc Phong biểu tình quái dị đi vào thư phòng.
Tần Tương nhanh chóng tiến lên, còn chưa kịp hỏi gì, chỉ nghe Thuộc Phong phẫn uất thóa mạ một tiếng “muốn chết”, bụng lại có cảm giác, ngay sau đó liền xoay người xông ra ngoài.
Từ đó tới hết ngày, thư phòng xuất hiện bộ dạng tiến tiến xuất xuất đến chật vật của Thuộc Phong, lúc đầu còn bước đi như bay, càng về sau tay chân càng như nhũn ra.
Nguyên mộtbuổi tối, Thuộc Phong chạy ra chạy vào giữa thư phòng và nhà xí, vì vậykế hoạch ra phố tầm hoa vấn liễu trực tiếp phá sản.
“Vương bát đản Giang Hữu Nhàn, ngươi chờ đó cho ta!!”
Đi tả đến sáng hôm sau, Thuộc Phong nghiến răng nghiến lợi rống to với bốn bức tường nhà xí.
Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân!
Hắn không nên nhân từ với nàng, còn ôm áo tưởng tin nàng có thể ” hối cải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514177/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.