“Thuộc Phong, chàng xem, hôm nay thiếp làm vài món sở trường cho chàng, là những món thiếp đã khổ luyện từ lâu nha!”
Hữu Nhàn tự hào mỉm cười.
Thuộc Phong nhíu mày, liếc nàng một cái, lại tiếp tục phê duyệt tấu chương.
“Thuộc Phong, chàng có nghe thấy thiếp nói gì hay không?”
Hữu Nhàn căng khí hỏi.
“Để đồ ăn ở đây, sau đó ngươi có thể đi.”
Nụ cười trên mặt Hữu Nhàn bỗng cứng đờ, một lát sau mới mói được.
“Kia, ta đây ngày mai, ngày kia còn có thể mang cơm tới nữa sao?”
Thuộc Phong ngẩng đầu, khóe miệng vung lên một đạo tà nịnh hình cung.
“Có thể.”
Sự cho phép của hắn làm Hữu Nhàn mừng rỡ như điên.
“Được! Vậy là tốt rồi! chàng cứ làm việc đi, thiếp không quấy rầy chàng!”
Hữu Nhànthức thời đi ra khỏi phòng, bởi vì tinh thần phấn khởi quá độ, cho nênhoàn toàn quên mất chuyện đem cái làn về, chỉ lo chính mình lén lút hémiệng cười trộm.
Nàng cảmgiác rốt cục mục tiêu khiến Thuộc Phong yêu mình đã có chút thành công,nàng tự nói với bản thân không thể vội vàng xao động, phải để cho hắnchậm rãi chấp nhận mình.
Tuy rằng hắn vẫn không muốn cùng nàng nói chuyện nhiều, nhưng dù sao cũng đã chịu ăn đồ ăn nàng làm rồi, điều này chẳng phải chứng minh bọn họ có tiến triển hay sao?
Ước chừngnửa canh giờ sau khi Hữu Nhàn đi khỏi, Thuộc Phong phê xong tấu chương,vừa vặn cảm thấy đói bụng, liền ăn luôn “bữa tối” mà nàng tự mình làm.
Cũng khôngbiết do thực đói bụng hay là do đồ nàng làm xác thực không khó ăn, hắnrất nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514176/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.