Cụcdiện bỗng chốc thay đổi hoàn toàn, Tả thừa tướng cùng Tả tướng quân bị tước hếtbinh quyền trở thành dân thường. Thái hậu sau khi cùng hoàng thượng lên tôngmiếu vái tạ tổ tiên cũng đồng thời tự xuống tóc đi tu cầu phúc cho giang sơnTrấn Quốc trường cửu. Minh gia có công trong việc ngăn cản Tả tướng quân gâyhọa được khôi phục lại như trước. Nhưng Minh tướng quân cùng toàn thể nhà họMinh xin được cáo lão hồi hương. Giờ đây triều đình cũng chẳng còn mấy ngườicũ, hoàng đế ngồi trên cao nhắm mắt nắm chặt lấy ngai vàng, buông xuôi cho họcũng là cách khiến hắn cảm thấy mình ngồi trên này xứng đáng hơn.
Tasau một thời gian hôn mê đã tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn thấy Minh Hàn Tâm đangngồi bên cạnh, mừng rỡ khuôn xiết, ôm chầm lấy:
-Ngươi không chết, may quá ngươi không chết.
Mọi người hiếm khi thấy tiểu Thương Gia củahọ bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như vậy, tất cả đều im bặt. Đến lúc, nàng buông hắnra thì cũng nhìn thấy không khí bất bình thường nơi này. Nàng đẩy hắn xuốnggiường:
-Thật là vướng víu- Nàng quay ra điểm danh- Mọi người đều thậtkhỏe, mọi chuyển ổn cả chứ?
-Vẫn ổn, chỉ chờ có muội tỉnh dậy thôi- Minh Hàn Tâm lóp ngópbò dậy nói.
Ta phát hiện ra người lạ, người thiếp phụxinh đẹp đứng bên cạnh Minh Hàn Tâm, hắn ngượng ngùng nói:
-Đây là Liễu Âm thê tử của ta
-Rất vui được gặp Minh phu nhân
-Tiểu Thương Gia cô nương, đã nghe nói từ lâu, hôm nay mới códịp trò chuyện.
Ta lấy tay vươn mình một cái, ta đã hôn mêmột thời gian dài quả thật có chút mệt mỏi, ta nói:
Ta không thể ở lâu chỗ này được nữa. Hắncũng không cố ý giữ ta. Ta lẳng lặng nắm tay Hàn Đệ tiến ra hoa viên. Ta pháthiện ra đây là Chu phủ, nhà của ta. Không khí so với lúc đó quả thật cảm giáctrong lòng khoan khoái dễ chịu hẳn. Hàn Đệ đi bên cạnh trầm mặc hẳn, hắn quaysang nắm tay ta mà nói:
-Muội gả cho ta nhé?
-Muội không gả cho huynh đâu, muội thực sự chỉ con huynh làbạn tốt mà thôi- Ta cười buồn nhưng nhắc như đinh đóng cột- Muội thực sự cónghiệp lớn phải làm, muội chỉ yêu tiền thôi. Sau này muội khỏe, muội sẽ hốt bạccủa cả thiên hạ này.
-Minh Hàn Tâm thực sự đã lấy vợ, Minh phu nhân vì họ Minh đãchịu ủy khuất nơi kinh thành. Thực sự, muội và hắn không có phận đâu.
-Muội biết!
-Lúc muội hôn mê, ta chỉ nghe muội nhắc đến hắn, nhưng hắnchẳng ở bên cạnh muội được nữa, hay theo ta, ta sẽ chăm sóc muội.
Ta cười buồn, bỏ tay ra khỏi người hắn, lặnglặng lê từng bước rồi dừng lại bên hồ. Chu Thương Ngân, cũng chạy lại, nhìn tamột lúc rồi nói:
-Muội xin lỗi!!!!
-Chuyện cũ, chẳng phải giờ đây, tỷ và muội là người thân duynhất của nhau sao.
Ta ôm chặt lấy muội muội này của ta, nướcmắt không biết từ đầu ứa ra, ta lau mãi nhưng nó không ngừng được. Chẳng mấychốc ướt đẫm cả bờ vai muội muội.
Tanói với tất cả mọi người, nhà họ Chu làm ăn khó khăn, không thể nuôi nhiềungười như vậy, xin phép mọi người ai về nhà nấy để chúng ta khôi phục lại sảnnghiệp. Muội muội tốt nhìn ta vô cùng thân thiết:
-Hàn công tử đường xa vất vả, hay cho huynh ấy ở lại đi, đượckhông tỷ?
-Nhưng nuôi hắn tốn gạo lắm.
-Tên gian thương, nói cho ngươi biết, ta đây đóng góp tiềnnuôi miệng ăn nhá.
-Thế thì được.
Minh Hàn Tâm dẫn vợ của hắn trở về phủ, Từlúc tỉnh dậy, ta luôn tránh mặt hắn, lúc hắn đi ta cũng chẳng nhìn về hắn lấymột lần. Ta không có can đảm nói một lời nào đó với hắn. Hắn cũng không đoáihoài tới ta. Ta thực sự nghĩ, vậy là chúng ta chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.Dương huynh thì ở riết làng đó cùng với nương của huynh ấy chuẩn bị hôn sự.Thật là một chuyện đáng vui mừng, ta từ khi sống ở thế giới này cũng chưa từngchứng kiến một đám cưới.
Ta ban ngày tất bật với đám lụa vải, nghềgia truyền của họ Chu, ban tối còn phải hóng cách thức giao tế buôn bán và danhsách khách hàng dài dằng dặc nên chẳng có chút nào nghỉ ngơi. Ta cũng khôngphát hiện ra rằng, muội muội tốt của ta vẫn thủ đoạn như trước, bắt ta làm việcđể cho muội ấy có thời gian bên cạnh Hàn Đệ. Nói là mẫu áo này phải để Hàn côngtử mặc thì mọi người thấy mới mua, rồi giữ rịt hắn bên cạnh, bắt hắn mặc hết đồnày đến đồ kia, đến nỗi hắn hét lên:
-Ta có đóng tiền ăn nha, ta không phải người ở nha.
Ta khẽ cười, gì chứ, đây đúng là muội muộicủa ta. Như vậy, chúng ta gặp nhau đỡ cảm thấy ngượng ngùng và trở nên thoảimái hơn.
Đã rất nhiều tháng trôi qua, ta khôngcòn nhớ cụ thể ta không gặp Minh Hàn Tâm bao lâu rồi nữa, nhưng mỗi khi đêm vềnhìn lên bầu trời đầy sao, ta lại cảm thấy xao lòng. Ta cảm thấy cô độc. Ta đãtừng nghĩ, đã đến lúc mình bỏ lại mọi thứ, sống cho riêng mình, cầm lấy số tiềnkiếm được đi ngao du sơn thủy sau đó thì tìm một nơi đất khách quê người màtrút hơi thở cuối cùng. Ta những mong có thể tìm thấy nền đất khi xưa của họNguyễn, giống như một giấc chiêm bao được trở về cố hương. Ta sẽ chôn dưới đóbức thư gửi lại cha ta, bảo ông đừng đau buồn và nói ta yêu gia đình đến mứcnào. Sau hỉ sự của Dương huynh, ta sẽ đi như vậy.
Chẳngmấy chốc đã đến đầu xuân, ta cùng Hàn Đệ và muội muội, xiêm y chỉnh tề, đến phủnhà họ Dương trước mấy ngày. Nói là huynh muội, nhưng với một phủ có thói quenchi tiêu rộng rãi như thế này, ta thực sự không thể bỏ phí cơ hội cung cấp vảivóc thượng hạng nhà ta đến để may xiêm y cho ngày cưới. Giá cả hơi đắt so vớibên ngoài nhưng được cái là chất lượng vô cùng đảm bảo. Ta hãnh diện, cũng tiệncó đám cưới này mà có thể tiếp thị được sản phẩm nhà họ Chu. Minh Hàn Tâm đườngxá xa xôi cũng đến sớm trước đó. Nhìn hắn, lòng ta quả thật rất dửng dưng, tađã quyết ý làm gì thì mọi thứ xung quanh coi như là hạt cát. Ta tiến lại chàohỏi như bình thường:
-Minh huynh lâu lắm rồi không gặp, dạo này huynh vẫn khỏe chứ.
-Gia gia…huynh…
Ta nhất thời không biết nói gì, vừa lúc muộimuội gọi ta, ta cũng vội vã cáo từ. Ta và muội muội đến chào hỏi nương củaDương huynh. Quả thật, qua bao nhiêu biến cố, bà vẫn đẹp một cách uy nghi sangtrọng. Bà nhìn ta rồi nói:
-Hai người tuy rất giống nhau nhưng nhìn cô nương quả thật rấtkhác biệt.
-Đa tạ, bá mẫu đã khen ngợi, con nhìn bá mẫu đã thấy áo tốtphải do người mặc, bá mẫu mặc xiêm y do họ Chu con thiết kế thật sự rất đẹp,con chưa thấy ai mặc đẹp như bá mẫu.
-Cháu thật là dẻo mỏ…hai cháu lại đây, Dương Chiêu có nhắc đếnchuyện của hai cháu với bá mẫu. Bá mẫu thật sự rất mong có được hai người congái xinh đẹp và giỏi giang như các cháu. Hay là…nếu các cháu không chê…các cháucó thể trở thành con nuôi của bá mẫu không?
-Bọn cháu thực sự có mong còn không được rồi…bá mẫu…
-Được rồi, được rồi, gọi là nương đi, từ nay hai con ở vớinương, có người bầu bạn với nương, nhà ta chắc hẳn sẽ rất đông vui…
-Nương- hai chúng ta cùng đồng thanh gọi.
Ta lại có một vị nương nữa, lần này sẽ khôngxảy ra chuyện gì cả. Ta sẽ trân trọng từng mối quan hệ, sẽ nâng niu tình cảmcủa mọi người dành cho ta. Để rồi, lúc ta ra đi, ta sẽ luôn cảm thấy có nhữngcánh tay yêu thương bên cạnh ta.
Sau đêm vui của Dương huynh, Ta lặng lẽ rangoài hậu viện, ngẩng lên trời thấy đêm nay vắng những vì sao. Ta lặng lẽ trèolên tường, ngồi dựa vào thành cổng, đu đưa chân lẩm nhẩm lại những bài hát đồngdao nghe được của bọn trẻ con trên phố. Đã nhiều năm như vậy, từ một đứa bé gáiăn xin ta đã từng bước trở nên giàu có. Minh Hàn Tâm nhảy lên ngồi bên cạnh ta.Hắn trầm tư rất nhiều rồi nói:
-Liễu Âm bỏ đi rồi.
-Nàng ấy bỏ đi thì ngươi tìm đến ta…ta quả thật là hàng hạnghai sao?
-Không phải…không phải…
-Huynh xuống đi…
-Gia Gia, nàng ấy nói không thể chịu đựng được việc sống vớingười luôn mang hình bóng của người khác.
-Huynh tin sao? Thê tử của huynh bỏ đi thì bỏ đi được đâu.
-Ta có lỗi với nàng ấy…ta không thể là một phu quân tốt, takhông thể quên được nàng.
-Vậy sao trước đây còn dùng dằng không dứt khoát, huynh nghĩrằng đem hai người đá qua đá lại thấy vui lắm sao?
-Ta nghĩ muội và Hàn Đệ là phu thê?
-Nghĩ cái đầu huynh- Ta thẳng chân đá hắn xuống đất. Hắn cũngkhông đỡ lại, ngã thẳng đầu xuống rồi ngất ngay tại chỗ. Ta sợ hãi nhảy xuống,đỡ hắn dậy, lắc lắc đầu hắn, dùng tay ra sức tát vào mặt hắn. Hắn vẫn không mởmắt. Ta liền đưa tay lên mũi hắn, hơi thở đứt đoạn. Ta thầm nghĩ, không phảichứ, hắn là người võ công thâm hậu, ngã từ trên xuống không phải chết ngay chứ.Ta nghiến chặt răng đập thẳng tay vào ngực của hắn, rồi từ từ ấn mạnh xuống chỗlồng ngực. Nhưng hắn cũng không phản ứng gì cả. Ta liếc xung quanh thấy khôngcó ai liền liều mình chu mỏ ra hô hấp nhân tạo cho hắn. Ta vừa đưa mỏ đến hắnđã ấn đầu ta lại, ta cố gắng vùng ra nhưng chẳng được. Hắn đúng là tên lưumanh.
Mấy người trong nhà lấp ở phía sau cửa nhìnra ngoài vừa nhìn vừa xuýt xoa:
-Được một nụ hôn, hắn phải dập mất hai lá phổi mất.
-Haizzz, đấy là chưa kể má của hắn bị tát liên hồi nữa, ở xanhư vậy còn nghe thấy tiếng chát chát…
-Thật là, lũ trẻ bây giờ phức tạp quá…
Trấn Quốc, năm Quang Minh thứ 24.
Haivị huynh đệ này đến đòi nợ ta quyết làm như không biết. Ta làm sao có thể nóihai vị phu nhân của các người giận dỗi các người xông vào phủ nhà ta ăn vạ vàingày được. Hai vị này ăn tiêu quả thật hào phóng, ở nhà ta, ta cũng chẳng mấtgì, lại càng được trò chuyện nói xấu phu quân thâu đêm suốt sáng. Hai huynh đệ Dương-Hàn vác kiệu đến định rước về một lần, nhưng trong kiệu toàn là đồ giả, ngườigiả. Bọn chúng giận dỗi cũng đã được mấy ngày trời, còn định lên núi Đông Chulập căn cứ địa đến khi nào nhị vị phu nhân không chịu nổi lên vác về. Nhưng tathầm nghĩ, ngày xưa ta cũng thật chu đáo, đồ đạc mà bọn chúng bảo ta vận chuyệnlên đó để ngày rằm hàng tháng mấy vị phu quân khăn gói quả mướp lên hàn huyêntâm sự toàn là đồ giả. Chúng ta biết chắc bọn hắn không thể ở lâu nên chỉ làmhàng mã cho bọn hắn nhìn thấy mà thôi. Đến hai thanh kiếm trứ danh của hai họDương- Hàn cũng bị ta vác về rèn thành phế phẩm. Mãi đến mấy năm sau, bọn hắnmới phát hiện ra mà đến đòi nợ.
Hạnhphúc phải trải quả một cuộc hành trình dài mới khiến người nắm giữ nó thấy cógiá trị. Ta đã đảo qua một vòng nhân gian sinh tử và tìm được cuộc sống phù hợpvới mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]