6 người lùi sâu vào chiến địa, lươngthực cùng quân khí đã giao nộp gần hết, số người cũng không đủ để mở đườngthoát thân ra ngoài như đã định. Tình thế vô cùng khẩn cấp giống như một conmồi và rất nhiều con hổ, có thể không bị hổ ăn thịt nhưng chết vì cơn đói hànhhạ. Tiểu Thương Gia bị thương rất nặng, mồ hôi úa ra bít rịt lại, máu ở vếtthương lại tuôn ra không ít, tuy cầm máu bằng mấy thứ cỏ dại nhưng như thếkhông phải là cách, những người đàn ông ở đây bất lực, họ nhìn nhau mà khôngbiết làm điều gì, 2 người anh em trong doanh trại còn sót lại tình hình cũngkhông tốt gì hơn. Liều ra cũng chết mà ở lại cũng chết, thà rằng một lần liềuđể biết mình còn có cơ hội sống, hơn là bất lực nhìn thấy nàng bất tỉnh nhân sựnhư vậy. Ba người quyết định để lại những anh em bị thương kể cả nàng lại, họcùng xông ra yểm trợ nhau để dù ít dù nhiều cũng phải có một người trở lại đây.Nghĩ là làm, ba người nói hai người hãy chăm sóc nàng cẩn thận, hãy thay bọnhắn cứu nàng, nếu nàng và mọi người cùng sống trở về thì vạn lần xin báo đáp.
Quanbinh bao vây núi trùng trùng điệp điệp, dùng gươm phạt từng ngọn cỏ nhằm tìm rađược cửa vào hầm, cấm địa dần dần cũng sẽ bị phát hiện ra. Đột nhiên từ phíatrên núi tiến xuống hai hình người, họ xông vào tử chiến với quan binh, dồn hếtsức bình sinh giết từng tên một, mặt chẳng mấy chốc loang lổ máu, chỉ còn lạiđôi mắt đầy tức giận. Nhưng hết lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-bat-phu/2321611/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.