- Năm xưa xảy ra chút chuyện, đồ vật trong người bị cướp mất, nên không cách nào liên hệ được.
Miêu Nghị cười ha ha nói:
- Vậy các ngươi cũng có thể chủ động liên hệ với trẫm... Liên hệ ta mà, mục tiêu lớn như vậy không đến nỗi tìm không được chứ, cứ nói là bằng hữu của ta, chắc người mặt dưới cũng sẽ bẩm báo xác minh.
Lời này khiến hai phu phụ biết hồi đáp thế nào? Khoan nói quỷ mới biết người còn nhận chúng ta hay không, chỉ riêng việc chúng ta tự dựng chạy đến tìm Thiên đế leo bằng hữu, liệu có thích hợp không?
- Bệ hạ ngày bận trăm công ngàn việc, chúng ta không dám quấy rầy.
Ban Nguyệt Công khách khi đáp một câu.
Cứ thế lời qua lời lại, mấy vị này hỏi một câu đáp một câu, xa lạ vô cùng, nhiệt tình ôn chuyện của Miêu Nghị bị giội tốt hơn nữa, cuối cùng hỏi:
- Có điều gì khốn khó cần trẫm giải quyết giúp các ngươi không?
Ban Nguyệt Công lắc đầu nói:
- Bệ hạ anh minh, bây giờ thiên hạ thái bình, chúng ta cũng du nhàn tự tại, không có khốn khó gi.
Miêu Nghị nói:
- Tới Thiên Đình đi, trẫm an bai vị trí cho ba ngươi, không để lỡ các ngươi du nhàn, còn có bổng lộc để cầm, an nhiên tự tại qua ngày.
Ban Nguyệt Công vội nói:
- Chúng ta tản mạn lâu rồi, không quen với quy củ, làm thôn phu sơn dã là tốt nhất.
Hảo ý bị luân phiên cự tuyệt, hiển nhiên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2420324/chuong-3913.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.