🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Không lâu sau, Vân Tri Thu đi tới Tinh thần điện, đám người Tần Vi Vi cũng tới, cùng theo bái kiến Thiên đế.

Gặp lại Miêu Nghị, hiện tại không còn được nhẹ nhàng như trước, sự trưởng mỗi người đều có dặn dò, lúc đám người Tần Vi Vi bái kiến đều có vẻ rất quy củ cẩn thận.

Khách sáo mấy câu, dù chúng nữ đều có ý nguyện đơn độc ở chung cùng Miêu Nghị, nhưng một đám người ở đây, không tiện nói mấy lời riêng tư, lại quy quy củ củ cáo lui.

Ngược lại là Tần Vi Vi, Miêu Nghị mượn cớ muốn hỏi chuyện ở tiểu thế giới, rốt cuộc Tần Vi Vi một mực tọa trấn tiểu thế giới, có thể đường hoàng gia Tần Vi Vi lại.

Không có người ngoài, Miêu Nghị từ sau án vòng ra, đi tới trước mặt Tần Vi Vi, khẽ cười nhìn nàng.

Tần Vi Vi bị nhìn đến thẹn thùng, tưởng giận mắng mấy câu, nhưng trước lúc tới đây Dương Khánh tăng truyền tấn dặn dò qua, Thiên đế chính là Thiên đế, điểm này rất tàn khốc, tất phải làm tốt chuẩn bị tâm lý rằng tiếp thu lôi đình mưa móc đều là quân ân, ngàn vạn đừng tưởng cậy vào quan hệ trước kia liền có thể can rợ, hi vọng càng lớn nhất vọng cũng càng lớn, đừng để thương hại đến chính mình.

Nghĩ đến đây, Tần Vi Vi lặng lẽ cúi đầu, trong lòng cảm khái vạn phần, nhớ về lúc trẻ khi hai người lần đầu gặp gỡ, tên tiểu tốt tử chiến không hàng trong Phủ Quang động kia, ứng thương kêu lên “Miêu Nghị ở đây, ai dám chiến với ta”, một màn kia đã mãi đi không trở lại, có nằm mơ cũng không ngờ được tên tiểu tốt năm đó không ngờ thành Thiên đế hùng bá tinh không!

Miêu Nghị vươn tay nâng cằm nàng lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tần Vi Vi e thẹn một tiếng:

- Bệ hạ!

Miêu Nghị cúi đầu, hôn lên môi đào của nàng, Tần Vi Vi “A” một tiếng, dựa vào ngực hắn, mắt khẽ ngược lên, mặc cho muốn làm gì thì làm.

Lát sau hai ngươi tách ra, gò má Tần Vi Vi đỏ hồng, mắt sáng ưng ưng nước.

- Tối nay trẫm đến gặp người?

Miêu Nghị hài hước hỏi một tiếng.

Tần Vi Vi như ruồi muỗi “Ừ” một tiếng, nghe Dương Khánh nói qua hiện tại Miêu Nghị rất bận, có rất nhiều cơ mật không muốn để người khác biết, dặn nàng chú ý tránh đi, bèn lui ra sau hai bước cúi người hành lễ nói:

- Bệ hạ bận rộn, thần thiếp xin được cáo lui trước.

- Không sao, đã lâu không gặp, rất nhớ ngươi, lại đây ngồi cùng với trẫm.

Miêu Nghị bước lên kéo lấy tay nàng, dịu về bên cạnh án.

Hắn ngồi xuống ban xử lý công vụ, Tần Vi Vi thì hưng phấn đứng bên châm trà rót nước, cẩn thận hầu hạ, săn sóc vô cùng chu đáo, nhân vật cao cao tại thượng như nữ vương tại tiểu thế giới, lúc này lại biến thành tiểu nữ nhân ngoan ngoan khôn khéo, nhưng nàng cam tâm tình nguyện. Nàng chỉ thấy Miêu Nghị không giữ nữ nhân khác lại bên mình, mà chỉ giữ mỗi nàng, cũng không có ý để nàng tránh tiếp xúc cùng những cơ mật ở đây, tín nhiệm giành cho nàng thế nào không cần nghĩ cũng biết, ủy khuất nhiều năm như vậy trong nháy mắt này đều hoa thanh mật ngọt.

Nàng không ngờ được rằng, đối với Miêu Nghị mà nói, rất nhiều cơ mật Dương Khánh đều biết, trước mắt rất nhiều cơ mật cũng đang thương nghị cùng Dương Khánh, để Tần Vi Vi tránh đi ý nghĩa không lớn, không bằng lấy đó làm sủng ái khiến nàng vui lòng, đồng thời cũng để cho Dương Khánh nhìn.

Thật phải luận bản tâm, hiện nay quan hệ giữa hắn cùng một ít nữ nhân trộn tạp rất nhiều lợi ích, trong tiềm thức đã có phần bài xích nhưng nữ nhân này, mà tư sắc Tần Vi Vi đích ở tiểu thế giới thì còn đỡ, chứ sang bên này chỉ có thể tính là trung bình khá, lại thêm chuyện đám ngươi Yến Bắc Hồng cùng Nguyệt Dao khiến tình tự hắn đang rất thấp, hiện tại căn bản không hứng thú nói chuyện yêu đương, cũng không hứng thú làm chuyện nam nữ gi cả, nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui làm bộ sủng ái với Tần Vi Vi.

Đương nhiên, tịnh không phải hắn chán ghét Tần Vi Vi, dù sao tình cũ vẫn còn.

Không lâu sau, Dương Khánh đi tới, nhìn thấy Tần Vi Vi trong Tinh thần điện, có hơi sửng sốt, không nghĩ tới nữ nhi lại có thể tùy thị bên người Miêu Nghị trong Tinh thần điện. Tinh thần điện là thư phòng riêng của Thiên đế, tính cơ mật của những sự vụ nghị luận trên Càn Khôn điện thường thường đều không bằng bên này, Tinh thần điện không phải là nơi nữ nhân chốn hậu cung có thể tùy tiện ra vào.

Miêu Nghị buông xuống ngọc điệp, lại thảo luận cùng Dương Khánh sự vụ an trí nhân mã.

Rõ ràng tình tự Dương Khánh có phần không cao, tâm trạng vui buồn mỗi nửa, vui là không quản liệu có phải Miêu Nghị đang làm cho hắn nhìn hay không, chí ít chứng minh hắn còn có thể trở thành chỗ dựa cho nữ nhi, chỉ cần có hắn ở đây, trong Thiên cung này không người dám dễ dàng làm khó nữ nhi mình, còn âu lo thì lại đến từ nhiều phương diện.

Nói chuyện một lúc lâu, Miêu Nghị cũng phát giác được Dương Khánh tình tự không cao, trong lòng ngấm ngầm buồn cười, còn thật là ngắt chuẩn điểm uy hiếp tới lão hồ ly này.

Hỏi không ra rốt cục là chuyện gì, cũng lại không hỏi nữa, cứ thế để Tần Vi Vi đi đưa tiễn.

Ra khỏi Tinh thần điện, tới một nơi cách tương đối xa, hai cha con dừng bước, Tần Vi Vi hành lễ nói:

- Cha, nữ nhi còn phải thị phụng bệ hạ, thứ cho không thể tiến xa hơn được.

- Người ta thiếu người thị phụng ư? D

ương Khánh rủa thầm không dứt, chỉ thấy nữ nhi dung quang hoán phát, rõ ràng là bởi thụ sủng mà cao hứng, lợi đến bên mồm lại nuốt xuống, không cách nào nói sự thật ra miệng được, nhiều năm chưa từng gặp, hắn không muốn vừa thấy mặt đã khiến nữ nhi đau lưng, đành khẽ thở dài một tiếng:

- Vi Vi, nhớ cho kỹ, bây giờ không tới phiên người ra mặt, Tinh thần điện chính là nơi nghị luận cơ mật đại sự cua Thiên Đình, không phải nơi mà nữ nhân hậu cung có thể tùy tiện ra vào, người đứng ở đó quá bắt mắt, sẽ trở thành mục tiêu cho người khác chỉ trích, hiểu chưa? Nhớ kỹ, nhà chúng ta khác với người bình thường, ngươi không cần phải dựa vào tranh sủng để đặt chân bên người bệ hạ, đặc biệt là thời điểm này, ắt phải để điều, lúc bệ hạ cần ngươi, ngươi tận hết nghĩa vụ mà một nữ nhân nên làm là được, những cái khác tạm thời không cần nghĩ nhiều, hiểu không?

Tần Vi Vi lập tức gật đầu nói:

- Hiểu rồi.

Thấy nàng đáp ứng dứt khoát như thế, Dương Khánh nghẹn lời, cũng không biết nàng có nghe vào tai hay không, nhưng có thể nhìn ra nàng rất gấp gáp về đến bên người Miêu Nghị.

Tâm lý Dương Khánh càng không thoải mái, tính là lĩnh giáo đến cái gì gọi là con gái gả đi không khác nước hắt ra khỏi bát, cái gì gọi là khuỷu cánh tay quẹo ra ngoài, nhiều năm như vậy chưa từng gặp, điều đầu tiên nghĩ tới không phải là bồi bên mình phụ thân, mà muốn đi bồi nam nhân khác, hắn còn có thể nói gì bây giờ.

Hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói ra lời gì quá nghiêm trọng để nữ nhi mất hứng, nghĩ tới có hắn ở chỗ này, tạm thời để nâng cao hứng hẳn cũng sẽ không việc - gì, nhưng cái khác đợi nữ nhi hưng phấn xong rồi từ từ nói chuyện cũng không muộn. Cứ thế than thở lắc lắc đầu, xoay người đi...

Hai ngày sau, người của Lục ương viên, cùng với nhóm người bị giam lỏng trong ngự viên đồng thời triệt ly, dời tới Thái cổ.

Thiên cùng to lớn nguy nga đột nhiên chấn động một cái, người trong Thiên cung cung bị chấn theo, cảm nhận được Thiên cũng bắt đầu di động trong tinh không.

Chung quanh Thiên cung tụ tập mấy tỷ đại quân, hoặc đẩy Thiên cung tự đằng sau, hoặc dẫn dắt ở mặt trước, hoặc đi trước mở đường, hoặc phụ trách canh giới bốn phía, một đường nương theo Thiên cung không nhanh không chậm thôi tiến về phía trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.