Lúc đầu nàng gả cho Miêu Nghị, tịnh không phải là nhắm tới quyền thế của hắn, mà là bởi vì ưa thích.
Bây giờ mới phát hiện, suy nghĩ về tình ái giữa nam nữ trước kia của nàng có phần một bên tình nguyện, sau khi thực sự gả cho Miêu Nghị mới dần dần cảm nhận được, có chút sự tình không hề đẹp đẽ như nàng tưởng tượng, cũng dần dần phát hiện ra người đến địa vị như Miêu Nghị, thì kỳ thực tình cảm nam nữ đã không qúa trọng yếu.
Cơ hội để nàng gặp mặt cùng Miêu Nghị cũng không nhiều, cho dù gặp mặt, tựa hồ Miêu Nghị cũng rất tận trách, cái gọi tận trách ở đây là cùng nàng làm chuyện nam nữ kia, cảm giác như vì hoàn thành nhiệm vụ mà nỗ lực thỏa mãn nàng, mà không có thời gian tâm sự trò chuyện với nàng. Khiến cho mỗi lần nàng đi gặp Miêu Nghị đều giống như vì để làm chuyện này, khiến rất nhiều lần nàng đều do dự có nên đi hay không.
Năm xưa chưa được trải qua chuyện nam nữ, không hiểu một ít ý tứ trong lời trưởng bối, làm đủ mọi chuyện kỳ thực là vì muốn gả cho Miêu Nghị, bây giờ mới dần dần lĩnh ngộ ra thâm ý trong lời trưởng bối trước kia.
Đám người Ngọc Linh chân nhân tới, Bảo Liên nghe được động tĩnh vội quay người lại, hành lễ với ba vị trưởng lão.
Hiện tại Bảo Liên càng có vận vị trương thanh, mi mục như vẽ, thiếu đi phần tính cách thiếu nữ năm đó, nhiều thêm mấy phần trầm ổn, trong đôi mắt sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2420110/chuong-3808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.