Hắn đột nhiên thống thống khoái khoái tự xưng “Thuộc hạ” như thế, thật khiến Miêu Nghị có hơi không quen, Miêu Nghị “A” một tiếng:
- Chắc là Đằng vương có cao kiến nào đó, nguyện nghe tường tận.
Dương Khánh đưng một bên nghe vậy cũng nghiêng đầu nhìn lại, bao nhiêu cũng cảm thấy kỳ quái, hiện nay còn có chuyện trọng yếu hơn cả bình định Quảng Lệnh Công cùng hai người Thanh, Phật?
Đằng Phi một mặt nghiêm mặt nói:
- Chiến sự đến bước này, để thiên hạ quy tâm, đứng ra giành lấy chính thống mới là trọng yếu nhất!
Miêu Nghị sửng sốt hồi lâu, không phản ứng kịp nói thế là có ý gì.
Dương Khánh cũng sửng sốt một lúc, chẳng qua tức thì lộ ra thần sắc hoảng nhiên đại ngộ, tựa hồ đã hiểu ra cái gì, lặng lẽ suy tư.
Thành Thái Trạch ôm quyền nói:
Khẩn cầu vương gia bước lên đế vị, thu lấy nhân tâm thiên hạ!
Đằng Phi cũng chắp tay nói:
- Khẩn cầu vương gia bước lên đế vị, đây mới là trọng yếu nhất!
- A...
Miêu Nghị trợn tròn mắt, nếu hắn đã làm ra chuyện lớn như vậy, không tiếc mạo hiểm tranh phong cùng anh hùng thiên hạ, tự nhiên cũng có tính toán này, nhưng mà không nghĩ là ở hiện tại, bị làm cho không biết nên nói cái gì mới phải, tâm lý con chưa kịp chuẩn bị.
Cảm xúc khó chịu của Vân Tri Thu cũng biến đâu mất, chầm chậm xoay người nhìn lại, nàng cũng bị chuyện này kinh động.
Miêu Nghị nuốt một ngụm nước bọt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2420102/chuong-3804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.