Ai ngờ Tô Vận cũng không phải ăn chay, cười lạnh một tiếng:
- Ta không phải tiểu nhân nói không giữ lời, nếu đã phát thệ hứa hẹn, tự nhiên sẽ tuân thủ, gả ngươi cũng được, nhưng tạ tịnh chưa nói lúc nào gả ngươi, chỉ cần ngươi đợi được, cái gì cũng dễ nói!
Dương Khánh khẽ cười, câu trả lời thế này sớm đã nằm trong tính toán của hắn, đương thời Tô Vận vừa phát thệ hắn đã làm ra đủ loại suy diễn với nội dung trong lời thề, cũng làm đủ các loại chuẩn bị ứng đối, tình thế trước mặt tịnh chưa vượt khỏi dự liệu, liền hỏi:
- Không biết ta phải đợi bao lâu?
Tô Vận quả quyết nói:
- Ba mươi vạn năm! Nếu ba mươi vạn năm sau, ngươi còn thích ta, ta sẽ gả cho ngươi!
Vân Tri Thu ngồi ở một bên nhè nhẹ đưa tay xoa huyệt thái dương, ngấm ngầm cười khổ, tâm nói hai người này còn thật là kỳ phùng địch thủ, không đưa nào là ăn chay cả, ba mươi vạn năm? Khoan nói trung gian sẽ xảy ra biến cố gì hay không, người đều thành lão thái bà, Dương Khánh lấy ngươi làm gì?
Dương Khánh bình tĩnh nói:
- Yêu cầu này có hơi hà khắc.
Tô Vận miệt thị nói:
- Làm sao, đợi không được? Chính ngươi không nguyện đợi thì đừng trách ta không thủ lời thề!
Dương Khánh hỏi lại:
- Nếu ba mươi vạn năm sau ngươi không gả thì làm thế nào?
Tô Vận:
- Ngươi còn muốn ta thề thốt cái gì nữa ư?
Dương Khánh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2419814/chuong-3662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.