Sau khi về đến vương phủ, Vân Tri Thu biết Miêu Nghị rời đi một đoạn thời gian lúc trở về nhất định phải gọi người đến hỏi chuyện, đang chuẩn bị rời đi, tới bậc thềm thì Miêu Nghị bỗng kêu nàng lại:
- Thu tỷ nhi, chúng ta tâm sự một chút, được không?
Vân Tri Thu ngạc nhiên, đi lại gần. Miêu Nghị ngồi xuống chính sảnh, hỏi nói:
- Trên đường hình như ngươi có tâm sự?
Vân Tri Thu ngồi phía đối diện bàn trà, ra vẻ kinh ngạc nói:
- Có ư?
Có chút chuyện nàng không muốn nhắc đến, đặc biệt là không muốn nhắc đến cùng Miêu Nghị.
- Có!
Miêu Nghị gật đầu khẳng định, nghiêm mặt nói:
- Lâu rồi ta chưa thấy ngươi như vậy... Bộ dáng này của ngươi phải rất lâu rồi mới lại thấy, ta từng gặp qua một lần lúc ở Lưu Vân Sa Hải Phong Vân Khách Sạn. Nương gia ngươi có chuyện hay là chuyện gì khác? Có chuyện gì mà không thể nói với ta ư?
Sát na trong lòng Vân Tri Thu dâng lên một mảnh ôn nhu, nhãn thần nhìn hướng Miêu Nghị cũng lộ ra ôn tình, trong lòng ấm áp, thì ra nam nhân này một mực nhớ được bộ dáng hỉ nộ ái nhạc của nàng.
Trầm mặc một lúc, nàng đột nhiên thở dài.
- Ta có lỗi với Song nhi nha đầu kia, ủy khuất nàng.
Miêu Nghị sá dị nói:
- Ngươi thẳng đến luôn thương yêu nàng, nào có cái gì ủy khuất, ta thật không nhìn ra, chẳng lẽ là bởi ấn nàng vào trong Luyện Ngục chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2419812/chuong-3661.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.