Vốn không cần lo lắng về Ngưu Hữu Đức, nhưng Bàng Quán to gan lớn mật như vậy, thật sự làm lão không thể không suy nghĩ lào liệu còn chỗ dựa nào khác không, điều mà lão có thể cho Ngưu Hữu Đức, một khi Bàng Quán đắc thủ cũng có thể cho Ngưu Hữu Đức, thậm chí còn có thể cho nhiều hơn lão.
Điều lão mong chờ hiện giờ là, cho dù Ngưu Hữu Đức không tới cứu viện, thì tốt nhất hãy án binh bất động, đừng đi giúp Bàng Quán, lão cầu viện là để thăm dò thái độ của Miêu Nghị.
Đối với lão mà nói, tình hình trước mắt, cho dù ai tới cứu viện lão cũng không tiện bằng chính thân binh của lão tới cứu viện, bởi vì lão đang ở trên chính địa bàn Nam quân của mình, nhân mã của mình cách mình gần nhất, nếu nhân mã của mình còn chẳng cứu được mình thì đừng nghĩ tới chuyện chờ được người khác tới cứu viện.
Hiện giờ cho dù có tức giận thế nào cũng vô dụng, chỉ có bình tĩnh kéo dài thời gian, hiện giờ lão cân nhất chính là thời gian, kiên trì tới lúc viện binh đến!
Hạo Đức Phương khoác trên mình bộ chiến giáp của Thiên Vương, lão múa đao trên tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía phản quân đang làm loạn trong thân quân của mình, muốn tiếp tục kiên trì, trước tiên phải dẹp yên phản quân trong nội bộ, chỉ khi bên trong không loạn thì mới có thể kiêm trì được lâu!
Trong nháy mắt Tô Vận đã rõ ý của lão, nhanh chóng mặc một bộ chiên giáp dành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2419461/chuong-3490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.