Ánh mắt Bàng Quán kiên định, lạnh nhạt nói:
- Chuyện này nàng đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!
- Ông không cút thì ta cút, ta mang con gái trở về! Tra Như Diễm lập tức lắc mình ra ngoài, tính đi khỏi đó.
Bàng Quán ra tay nhanh chóng, giữ chặt cánh tay bà, đẩy trở về, chạm ngón tay lên người bà, hạn chế pháp lực của bà.
Thấy tình trạng này, sắc mặt Tra Như Diễm đầy sợ hãi, lão gia quyết tâm gả con gái của mình cho tặc tử kia, bà vội vàng nắm lấy tay Bàng Quán lắc lắc, cầu khẩn:
- Lão gia, chàng đã nói Tiếu Tiếu là hòn ngọc quý trên tay chàng, chàng đã nói nó là đứa con gái chàng yêu thương nhất, ít nhất cũng phải giữ Tiếu Tiếu bên cạnh thêm mấy vạn năm nữa, nó mới được mấy tuổi chứ, từ khi nó sinh ra tới giờ còn chưa đầy ba mươi năm, trừ thời gian tu luyện, học hành thì căn bản chưa từng tiếp xúc với thế sự, con bé vẫn còn nhỏ, sao chàng có thể nhẫn tâm như vậy? Chàng đã nói tương lai phải tìm cho nó vị hôn phu tốt nhất trên đời này, thiếp tin, thiếp đã tin chàng, sao chàng lại có thể đối xử như vậy với mẹ con thiếp?
Bàng Quán không hề bị lay động, lạnh lùng nói:
- Ngưu Hữu Đức chính là hôn phụ tốt nhất của con bé, nàng còn có thể tìm được ai tốt hơn hắn sao?
- Hắn tốt ở chỗ nào hả? Tra Như Diễm không thừa nhận, lắc đầu thật mạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2419380/chuong-3450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.