Vân Tri Thu và Lâm Bình Bình đồng thời bay tới, chỉ thấy trong đống tuyết xuất hiện một cây cọc gỗ, nếu không phải là trên cọc gỗ có từng vết máu đỏ sẫm, cọc gỗ trắng như ngọc e rằng sẽ bị tưởng là một khối băng.
Sau khi thi pháp dọn dẹp sạch sẽ tuyết đọng, Vân Tri Thu di chuyển xung quanh vài vòng, tra xét cẩn thận, cọc gỗ bị chém không tận góc, cao tới tầm đầu gối, có thể thấy năm đó Phong Bắc Trần không hề coi trọng khả năng đây là Bất Hủ mộc, bị lãng quên ở đây cũng không có ai quản. Vân Tri Thu chưa từng thấy Bất Hủ mộc chân chính, chần chừ nói:
- Hẳn là thứ này đi.
Lâm Bình Bình dùng chân khều tuyết đọng, kêu ồ một tiếng, cúi người rút ra trong tuyết một cành cây, trăng muốt như ngọc, có thể nhìn rõ mạch bên trong lá vẫn ở trên.
Vân Tri Thu bị xúc động, nói vài câu, ba người bắt đầu tìm kiếm, rất nhanh lượng lớn cành cây từ trong tuyết được lôi ra, bị đóng băng phía dưới mọi thứ được bảo lưu khá hoàn hảo. Năm đó Phong Bắc Trần chặt cây ở đây, một cây đại thụ chỉ lấy ra hai cây chày gỗ, đại thể đều để lại nơi này.
- Tìm kiếm cẩn thận, nếu thật sự là Bất Hủ mộc vậy đều là thứ tốt, chớ để sót.
Vân Tri Thu nhắc nhở một tiếng.
Ba người bắt đầu tìm kiếm, không để lại một mẩu vụn, cuối cùng tìm ra một động lớn.
Kiểm tra lại các cành lớn một lần, Vân Tri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2419159/chuong-3341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.