- Có khả năng?
Thanh Cúc ướm hỏi:
- Đại nhân không thể chắc chắn?
Dương Khánh lắc đầu đáp:
- Tình huống hiện tại rất khó, mấy thế lực lớn liên thủ sẽ càng mạnh hơn, chỉ dựa vào bài trên tay chúng ta thì khó mà gây ra động tĩnh lớn gì, chỉ có người biết rõ mọi chuyện kia ra tay thì mới đủ đô. Nhưng mấy đại Thiên Vương liên thủ thì đến cả Thanh Chủ cũng phải kiêng kị, người đó có ra tay hay không vẫn chưa thể chắc được, dễ dàng bại lộ.
Thấy Dương Khánh nhắc tới người đó, nhưng từ đầu tới cuối chẳng nói là ai. Y không muốn nói, Thanh Cúc cũng không tiện hỏi hiểu, có điều lần này thật sự có chút tò mò, rốt cuộc không kiềm được mà mở miệng hỏi:
- Đại nhân, người mà đại nhân nói kia rốt cuộc là ai?
Dương Khánh nghiêng đầu nhìn nàng chăm chú, cuối cùng phun ra hai chữ:
- Bạch Chủ!
Trong nháy mắt, Thanh Cúc trợn ngược mắt há hốc miệng, cả mặt đầy kinh hãi, trong mắt ngập vẻ không thể tin được.
Mà Miêu Nghị cũng chẳng còn tâm trạng tới nơi quan sát gì nữa, hắn dặn dò người dưới bảo mọi người vẫn cứ làm mọi chuyện như cũ rồi trở về Tổng đốc phủ.
Về việc đại quân sắp kéo tới, Miêu Nghị không nói cho bọn họ biết, tránh để trong lòng bọn họ lo lắng, rồi nhốt mình trong phòng suy nghĩ.
Màn đêm buông xuống, sau khi Vân Tri Thu trở lại, nhận ra Miêu Nghị có gì đó khác thường, hỏi dò hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2419082/chuong-3315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.