- Say dài trong mộng không biết tỉnh a, không biết tỉnh, chân trời góc biển tinh không xa a, tinh không xa...
Trên nóc nhà mái ngói xếp chồng giữa tầng tầng đại điện, tóc dài phất phới, váy dài mỏng bay bay, Gia Cát Thanh đón gió đứng trên nóc nhà, dung mạo khuynh thành không thay đổi, trong ánh mắt sáng nhìn xa xăm phiền muộn, môi hồng phát ra tiếng ca dịu dàng xa xa, một mình tự hưởng.
Giam lỏng đã nhiều năm, bên ngoài trời cao đất rộng, lại chỉ có thể nhìn từ xa, không thể tới gần. Ở chỗ này, ngay cả người nói chuyện với nàng cũng không có, ngoài tu luyện chỉ có tu luyện, lúc cô đơn cứ một mình ca hát giải sầu cô độc. Dựa vào tu vi của nàng hiện tại, thủ vệ gần đó căn bản không cản được nàng rời đi, nhưng nàng không dám tự tiện xông ra, một bức tường vô hình phong ấn nàng chặt chẽ trong này, phải trả giá vô tận vì việc nàng làm năm đó.
Có hai thiếu nữ ngơ ngác ngẩng đầu, hâm mộ nhìn trên nóc nhà.
- Tỷ tỷ hát thật là hay.
Một thiếu nữ ngưỡng mộ nói.
- Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, là thần tiên, đương nhiên hát hay rồi.
Thiếu nữ khác nói rất khẳng định.
- Nhưng mà sao thần tiên tỷ tỷ lại không ra ngoài chứ?
Hai thiếu nữ được phái tới hầu hạ Gia Cát Thanh, không phải tu sĩ, cũng không dám phái tu sĩ tới hầu hạ nàng. Sợ thành tâm phúc của Gia Cát Thanh gây ra chuyện gì. Hơn nữa cách một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2418866/chuong-3206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.