Vưu Vương nhìn hắn gằn từng chữ:
- Ta từng nghe nói Ngưu Đô thống là người thiện chiến, đã có ý tử chiến thì chắc hẳn đã nắm phần thắng trong tay. Việc đã đến nước này, ta biết có nói gì cũng không thể khiến cho Ngưu Đô thống hồi tâm chuyển ý, ta chỉ xin Ngưu Đô thống một chuyện.
Miêu Nghị nghi ngờ nói:
- Chuyện gì? Nói trước đi.
Vưu Vương nói:
- Có thể phối hợp với ngươi, nhưng xin ngươi đừng dùng tộc nhân ta làm vật hy sinh, đừng đây họ ra làm lá chắn, hãy cố gắng bảo vệ họ.
Miêu Nghị khoát tay, phóng khoáng nói:
- Chuyện này ta có thể đồng ý. Ngươi hãy tự viết một bức thư để họ yên tâm phối hợp với ta là được.
- Ngưu Đô thống là người kiêu hùng, ta nào dám viết thư? Ta sao có thể đẩy người trong tộc vào nguy hiểm?
Khuôn mặt Vưu Vương toát lên vẻ bi ai, trong mắt thoáng có ánh lệ:
- Chỉ cần Ngưu Đô thống đồng ý với điều kiện của ta, sau đó nhìn thấy mọi chuyện đúng như vậy, ta nguyện làm nô bộc cho Đô thống. Lợi ích trong việc này chắc hẳn Ngưu đô thống có thể tưởng tượng được. Ví dụ như về mặt tinh lệ, ta có thể đảm bảo được.
- Hả?
Miêu Nghị há hốc miệng, cảm thấy cuộc vui này có vẻ hơi quá rồi, vội ho một tiếng nói:
- Chuyện này có vẻ không ổn? Đường đường là Vưu Vương mà lại làm nô bộc cho ta, tộc nhân của ngươi có thể đồng ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2418651/chuong-3101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.