Đám người Mạc Du nghe nói đều tỏ ra lo lắng, vì những người bị đuổi giết đều là người Vưu tộc.
- Ngưu Đô thống, ngươi chuẩn bị ứng phó thế nào?
Mạc Du trầm giọng hỏi.
Miêu Nghị cũng trầm giọng nói:
- Chờ xem sao đã, để thấy rõ được dụng ý của đối phương rồi tính.
Mạc Du lớn tiếng nói:
- Những thám tử tuyến đầu tu vi cũng không cao, sao có thể tránh được sự đuổi giết của cả một đội quân tinh nhuệ, một khi bị theo sát đồng nghĩa với việc đi vào con đường chết. Nếu còn chờ nữa thì không biết tộc chúng tôi sẽ mất bao nhiêu người. Đối phương đã điều động cả trăm vạn quân...
Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Chiến tranh có thể không có người chết sao? Ngươi hy vọng ta đưa nhân mã của Vưu tộc lên để liều mạng với họ sao? Ta cam đoan người chết sẽ càng nhiều hơn!
Thương Hải cắn răng nói:
- Thám tử không phải là người của ngươi, ngươi đương nhiên không quan tâm. Tại sao ngươi không điều người của ngươi đi làm thám tử?!
Đám người Đan Tình đều hào hứng nhìn cảnh tượng này, muốn xem Thánh vương làm thế nào để chỉ huy một đội ngũ ngoài mặt không hợp đến trong tâm cũng không hợp nhau này.
Ở địa ngục, họ đã chịu đựng đủ các loại đau khổ do đại quân Thiên đình nên đối diện với tình hình trước mắt cũng không có áp lực gì quá lớn.
Rầm! Miêu Nghị đập mạnh lên la bàn, chỉ vào mặt
Thương Hải quát:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2418648/chuong-3100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.