Để cho các tướng lãnh còn lại chờ đợi. Ngao Phi lại tiếp tục chăm chú nhìn vào la bàn, im lặng suy nghĩ như không có chuyện gì của họ nữa khiến các tướng lãnh ngơ ngác nhìn nhau.
Đại tướng Vương Viễn Kiều lên tiếng nhắc:
- Đại tướng quân, chúng ta chỉ còn lại năm trăm ngàn quân. Nếu như đại quân của Vưu tộc thật sự gia nhập cùng đại quân của U Minh thì sẽ là áp lực rất lớn. Hơn nữa, Vưu tộc lại biết rõ vị trí của chúng ta. Chúng ta có cần phải di chuyển không?
- Ngao Phi nhìn chằm chằm vào la bàn không hề ngẩng đầu lên, nói:
- Không cần di chuyển, chi sợ chúng không tới. Chúng ta có thể dụ chúng tới thì quá tốt.
Đúng lúc này, có một tướng lành cầm tinh linh lên nhìn và nói:
- Đại Tướng quân, thám tử báo, phía Ngưu Hữu Đức dường như đã thả con tin Vưu tộc, Vưu tộc đã giải vây, đến đại quân U Minh cũng biến mất không rõ tung tích. Thám tử có hạn nên cũng biết ở hướng nào.
- Biến mất? Thú vị rồi đây.
Ngao Phi sờ lên cằm suy nghĩ một chút rồi cười lạnh, quay đầu lại nói:
- Lập tức liên lạc với Vương gia, xin Vương gia liên lạc với phía Vưu Vương, xem có thể thăm dò thái độ của Vưu Vương hay không.
Tên lính lập tức làm theo.
Dưới bóng cây, Doanh Cửu Quang cũng đang bày la bàn tinh đồ, gác tay, chăm chú nhìn vào khu vực Hắc Long.
Tả Nhi ở bên cạnh một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2418640/chuong-3097.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.