Chương trước
Chương sau
Thanh Chủ im lặng buông mạch của ông ta ra.

Tư Mã Vấn Thiên và Cao Quán cảnh giác xung quanh đồng thời cũng đang lặng lẽ quan sát phản ứng của Thanh Chủ.

- Năm xưa xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, bị rút ngắn tuổi thọ cũng là chuyện hợp tình hợp lý, một phần pháp lực đến từ thiên địa, lại trở về với thiên địa, không có gì phải đáng tiếc cả, lại phải quấy rầy bệ hạ đến thăm thực sự là tội lỗi.

Hạ Hầu Thác cười ha ha nói một câu, một tay nắm lấy tay của Hạ Hầu Thừa Vũ vỗ nhẹ.

Thanh Chủ thở dài nói:

- Trẫm còn tưởng Thiên Ông có cơ hội bước vào Thần Hồn Cảnh trường sinh bất diệt, thực sự là không ngờ được.

Hạ Hầu Thác khẽ cười nói:

- Thần Hồn Cảnh ư? Chỉ sợ bước vào Thần Hồn Cảnh chưa chắc đã là chuyện tốt, tuy nói Thần Hồn Cảnh có thể trường sinh bất diệt, nhưng thực tế thì sao? Trong tối tăm dường như tồn tại thứ khó có thể kháng cự được,người đạt đến tu vi Thần Hồn Cảnh, vẫn chưa từng nghe nói đến có người nào có thể có cái chết yên lành, vẫn là trước sau vẹn toàn là tốt rồi.

Lời này ngược lại lại khiến Thanh Chủ rơi vào trầm tư.

- Bệ hạ! Người rồi cũng sẽ phải chết, lão thần có chuyện muốn tương cầu, không biết có thể đáp ứng hay không?

Hạ Hầu Thác bỗng nhiên lại nói.

Thanh Chủ gật đầu nói:

- Phàm là không vi phạm luật trời, trẫm có thể làm được. Thiên Ông cứ nói đừng ngại.

Hạ Hầu Thác nhìn chằm chằm ông ta, nói:

- Lão thần đã đem địa vị gia chủ của Hạ Hầu gia trao cho con trai của lão thần là Hạ Hầu Lệnh, không biết bệ hạ có thể đồng ý cho Hạ Hầu Lệnh thừa kế tước vị Thiên Ông hay không?

Vừa nghe lời này, Hạ Hầu Lệnh ở bên cạnh tim đập rộn lên, lúc này trong lòng thật sự là tràn đầy cảm động, đây là phụ thân trước khi lâm chung đang lót đường cho hắn!

Hạ Hầu Thừa Vũ hai mắt đẫm lệ nhìn Hạ Hầu Lệnh, Thanh Chủ cũng nghiêng đầu nhìn Hạ Hầu Lệnh, trừ Hạ Hầu Thác đang nhìn chằm chằm Thanh Chủ ra, ánh mắt của người khác đều đặt trên người Hạ Hầu Lệnh.

Cuối cùng Thanh Chủ quay đầu lại, cười với Hạ Hầu Thác nói:

- Hạ Hầu Lệnh nói ra cũng là trưởng bối của Thừa Vũ, thừa kết vị trí gia chủ của Hạ Hầu gia, kế thừa tước vị Thiên Ông cũng là hợp tình hợp lý, cũng không có gì không ổn. Đây cũng coi như là lần thành toàn cuối cùng của nghĩa quân thần.

Hạ Hầu Thác cố gắng khom người, nói:

- Tạ bệ hạ thành toàn.

Sau khi được Thanh Chủ và

Hạ Hầu Thừa Vũ đỡ lấy, ông ta lại quay sang nói với Vệ Khu:

- Vệ Khu, triệu tập mấy người khác đến bên ngoài nghe lệnh.

- Vâng!

Vệ Khu khom người lĩnh mệnh, sau đó nhanh chóng quay người rời đi.

Bên này Thanh Chủ và Hạ Hầu Thác lại nói chuyện phiếm thêm mấy câu, Vệ Khu quay lại bẩm báo:

- Lão gia, người đã đến cả rồi.

Chỉ thấy Hạ Hầu Thác pháp lực quanh người lay động, ngồi dậy thả hai chân xuống dưới dường, đứng lên. Hạ Hầu Thừa Vũ muốn đỡ ông ta, lại bị ông ta đẩy ra ngăn trở, vẫn cứ dùng pháp lực để chống đỡ, cố gắng đi ra bên ngoài.

На Hầu Lệnh nhanh chóng bước lên đỡ, Hạ Hầu Thác phất tay ra hiệu tránh ra không để bất kỳ người nào đỡ.

- Phụ thân!

Hạ Hầu Lệnh ở bên cạnh nghẹn ngào lên tiếng, nước mắt lã chã, nhìn thấy phụ thân cố gắng chống đỡ đứng lên, trong lòng tràn đầy bi thương, giờ này khắc này cảm tình của hắn đối với phụ thân phát ra từ thật tâm, là thật sự đau lòng vì phụ thân.

Đương nhiên, nếu như Hạ Hầu Thác có an bài khác, trong lòng hắn càng chỉ sợ sẽ là hận ý đối với ông ta.

Dưới bậc thềm bên ngoài tẩm điện, hơn một nghìn người đứng ở đó, con cháu tử tôn của Hạ Hầu Thác chỉ là số ít, còn lại đều là thiếp thất, mà trong những thiếp thất này, đại đa số đều là nữ nhân của Hạ Hầu Thác, đại bộ phận đều là trẻ tuổi xinh đẹp dung mạo như thiên tiên, cũng có một bộ phận hoa tàn ít bướm, người sau bình thường khó có thể ra lộ diện, hôm nay coi như là toàn bộ đều đông đủ.

Còn về chính thê, Hạ Hầu Thác đời này chưa từng chính nhi bát kinh lấy vợ, cho nên Hạ Hầu gia cũng không tồn tại cái gọi là đích thứ phân tranh gì đó, địa vị của con cháu đều như nhau.

Lúc này mọi người cũng đều nghe phong phanh, đều biết thọ hạn của Hạ Hầu Thác đến rồi, nhìn thấy Hạ Hầu Thác dựa vào pháp lực chống đỡ đứng thẳng người đi đến trên bậc thềm, phản ứng của mọi người đều khác nhau, có nghẹn ngào, có khóc nức nở, có thần tình phức tạp, có trầm mặc không nói.

Hạ Hầu Thác đảo mắt nhìn mọi người, ông ta cũng không dong dài, bây giờ cũng không có tinh lực đó để đi dong dài, thi pháp trầm giọng nói:

- Lão phu đại hạn đã đến, nay có bệ hạ, nương nương làm chứng, lập con thứ Hạ Hầu Lệnh làm gia chủ đời thứ ba của Hạ Hầu gia, từ nay về sau, toàn gia trên dưới tôn trọng Hạ Hầu Lệnh, người nào bất kính lấy gia pháp trừng trị!

- Phụ thân!

- Gia gia!

Bên dưới khóc nức nở hơn, con cháu lục tục quỳ xuống toàn bộ, những thiếp thất đó của Hạ Hầu Thác đại đa số đều đứng đó lau nước mắt, không biết sau này sẽ đi đâu về đâu.

- Hạ Hầu Lệnh!

Hạ Hầu Thác trầm giọng quát, một thanh bảo kiếm cổ vỏ màu xanh đen cả vỏ xuất hiện trong tay ông ta, chính là tín vật tượng trưng cho quyền hành của gia chủ Hạ Hầu gia.

Hạ Hầu Lệnh nhanh chóng đi ra, đi đến bên dưới bậc thềm quỳ xuống, hai tay đưa lên, Hạ Hầu Thác từ trên cao nhìn xuống đặt bảo kiếm vào trong tay hắn.

Hạ Hầu Lệnh đỡ bảo kiểm khấu đầu ba cái. Sau đó đứng lên, hai tay nâng kiêm trước ngực, đối mặt với toàn thể Hạ Hầu gia.

Người quỳ xuống lần này đều đứng lên, trên dưới Hạ Hầu gia, kể cả Vệ Khu đều bước nhanh đến bậc thềm, cùng khom người hành lễ, đồng thanh nói:

- Tham kiến gia chủ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.