Ngọc La Sát liếc mắt nhìn, không tức giận nói:
- Chàng may phúc mới gặp được Sư phụ như vậy, đổi lại là người khác chỉ sợ sớm đã bị đem đi thanh lý môn hộ rồi, chàng còn ở đó mà lý luận.
Bát Giới tâm phiền ý loạn, phất phất tay, không muốn nói nữa, đi lên nhà sàn.
Ngọc La Sát đột nhiên hờ hững nói một câu:
- Chàng vì chuyện của Sư phụ mà phiền lòng, hay là vì chuyện giữa ta và đại ca mà phiền lòng.
Bát Giới dừng chân lại, bỗng nhiên quay lại gần như phát điên hét lên:
- Các người rốt cuộc là muốn như thế nào? Có phải là muốn bức ta đến chế mới cam lòng hay không?
Nói xong hay tay điên cuồng cào trên đầu, hét loạn, bấn loạn, nhảy loạn lên, đem đá ở trên đất đá bay lung tung, ở đó phát tiết lung tung.
Ngọc La Sát che kín lỗ tai của con trai, ở đó cười tủm tỉm nhìn hắn, thực sự là đang cười, hơn nữa còn là nụ cười vui vẻ phát ra từ trong nội tâm. Sau khi Bát Giới chú ý đến, chỉ tay vào cô ta gầm lên:
- Nàng còn cười được sao?
Ngọc La Sát cười tủm tỉm nói:
- Vì sao không cười được, chàng có thể khó xử như vậy, nói rõ trong lòng chàng có ta.
- Nàng...
Bát Giới xông đến chỉ vào mũi cô ta, cuối cùng búng một cái trên đầu cô ta, nói:
- Không thể nói lý!
Lại quay đầu rời đi.
Ngọc La Sát thản nhiên nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2418392/chuong-2974.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.