Bát Giới đẩy hai tay cô ta ra, cười gượng gạo, nói:
- Ta không sao, chỉ là hao tốn chút tinh lực, làm chú đồ mới cho nàng xem.
Ngọc La Sát hiếu kỳ hỏi:
- Đồ gì?
Bát Giới có chút chột dạ, ánh mắt né tránh ánh mắt của cô ta, nói:
- Nàng đi theo ta là sẽ biết, không xa, một lát có thể nhìn thấy rồi.
Nói xong liền quay người đi.
Ngọc La Sát ngẩn ra, ánh mắt lóe lên, dường như hiểu được cái gì đó, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng hắn, lại chậm rãi quay lại nhìn về phía căn nhà Bát Giới làm cho cô ta, đây chính là nhà của cô ta, ở đây trải qua quãng thời gian không buồn không lo mà lại hạnh phúc, trong ánh mắt tràn đầy sự luyến tiếc không nỡ, dường như lần này đi sẽ không quay trở về được nữa.
- Đi thôi!
Bát Giới quay đầu lại nhìn, phát hiện ra Ngọc La Sát vẫn đứng nguyên tại chỗ, lên tiếng thúc giục.
Ngọc La Sát cũng gạt bỏ một tia gượng gạo, mỉm cười, sải bước đi theo.
Trên con đường này, hai người không ai lên tiếng, Bát Giới cúi đầu đi đằng trước, Ngọc La Sát ánh mắt bối rối nhìn bóng lưng hắn, không xa không gần đi theo phía sau.
Hai người lên đường đi vào trong sơn cốc, Ngọc La Sát quay đầu hai bên đánh giá sơn cốc trơ trọi này, đột nhiên Bát Giới dừng lại trong sơn cốc, cô ta cũng dừng lại ở phía sau.
Bát Giới quay đầu cười nói:
- Nàng ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2418376/chuong-2966.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.