Phía trước hai huynh đệ nói chuyện, Ngọc La Sát đi theo phía sau không gần cũng không xa, bộ tăng bào trên thân nàng có chút rộng thùng thình nhìn qua hơi buồn cười, cả ba người trên thân đều khoác tăng bào màu xanh nhạt.
Sắp được nhìn thấy bảo tàng Nam Mô Môn trong truyền thuyết, Ngọc La Sát vừa chờ mong lại vừa khẩn trương, chờ mong được nhìn thấy nó lại lo sợ Miêu Nghị tiếp tục cài bẫy hãm hại mình.
Tóm lại, bây giờ nàng không có chút tín nhiệm nào với Miêu Nghị. Ánh mắt nàng rơi vào bóng lưng phiêu dật của Bát Giới. Mặc kệ nàng có hận một tát kia của Bát Giới hay không, chỉ là giờ khắc này một mình hắn ta mới đem lại cho nàng cảm giác an toàn.
Đi về phía hẻm núi, nhìn thì thấy xa thế nhưng đi cũng chẳng mất bao lâu. Đi hơn hai canh giờ, rốt cuộc cũng đã đến hẻm núi.
Hẻm núi rất rộng, chiều cao cũng phải hơn mười trượng. Đứng ở biên giới hẻm núi cứ giống như đứng cạnh vách núi vật. Bốn phía cỏ cây xen lẫn toàn là những loài hoa dại không biết tên. Mà trong hẻm núi lại là một cảnh tươi đẹp, giống như hoa cốc vậy, có thể ngửi thấy được hương thơm từ bên trong tràn ra.
Đứng ở trên vách đá nhìn ra xa, Bát Giới chỉ tay về phía vách đá đối diện:
- Đối diện chính là nơi đó.
Miêu Nghị và Ngọc La Sát đứng xa hơn một chút cùng thuận theo nhìn sang, rất dễ dàng để phân biệt. Một ngôi chùa khảm nạm dựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2418347/chuong-2951.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.