Đương nhiên, không có bảo kiếm cũng không được, mà không có thân thủ phản ứng nhanh nhạy cũng sẽ bỏ mạng dưới răng nanh của đàn sói thôi.
Nhìn xung quanh tràn ngập mùi máu tươi, thật vật vả mới khôi phục lại hô hấp, Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, Ngọc La Sát đã thôi chạy trốn, lẳng lặng nhìn về phía bên này.
Miêu Nghị tiến về phía trước, tìm thấy túi thú vật mà Ngọc La Sát ném đi, nhặt lên đeo lên đai lưng mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Xem như là triệt để đường lui của Ngọc La Sát rồi, chỉ cần trước thời hạn một nghìn năm có thể giải quyết được nữ nhân này, tựa hồ cũng sẽ không có hậu hoạn.
Quay người trở lại, đi đến bên cạnh thi thể bầy sói, lại bứt một ít cây cỏ tết thành sợi dây thừng, cắt từng khối thịt nạc trên từng con một xuyên qua sợi dây cỏ xâu thành một chuỗi. Đeo lên đầu vai rồi lúc này mới quay trở về hẻm núi.
Ngọc La Sát luôn đứng nguyên tại chỗ, nhìn Miêu Nghị dần dần trở lại, dần dần đến gần khi chỉ còn cách nhau chừng hai ba trượng nữa. Miêu Nghị cứ tiến thêm một bước là nàng lùi một bước, duy trì khoảng cách an toàn. Cuối cùng hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.
Trời cao xanh thẳm mây trôi lững lờ, cây cỏ phía bên hẻm núi tươi tốt vô cùng, một trận gió thổi qua từng cây cỏ phập phồng như sóng, trong đó có hai con người nhỏ bé đứng đối mặt nhau, chỉ như hai điểm chấm nhỏ bé tỏng trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2418322/chuong-2939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.