Chương trước
Chương sau
Hai người bốn mắt nhìn nhau giật mình trong chốc lát.

Đột nhiên Miêu Nghị mãnh liệt tăng tốc vọt đến vung kiếm chém. Ngọc La Sát đột nhiên nhảy một cái bắt đầu quay đầu bỏ chạy.

Vì để giảm bớt sức nặng thuận tiện cho việc truy đuổi, Miêu Nghị cởi bỏ hết đồ vật trên thân ném đi, khúc xương đùi dự trữ nước, lương thực dự trừ hết thảy đều vứt đi. Lúc này Miêu Nghị có chết cũng sẽ không bỏ qua cho Ngọc La Sát. Hắn sẽ không cho Ngọc La Sát cơ hội mở ra túi thú vật.

Ngọc La Sát cũng biết mình hành động thế này là tự rước lấy phiền toái, sẽ tạo động cơ cho đối phương triệt để muốn giết chết nàng. Nàng biết rõ Miêu Nghị tuyệt đối sẽ không cho nàng cơ hội trở mình lần nữa, hắn phải giết nàng, nàng không trốn còn có thể là gì đây?

- Tiện nhân, đừng chạy!

Miêu Nghị vừa gào thét vừa đuổi theo phía sau.

Ngọc La Sát không chạy mới là lạ, ở trong loại địa hình này, thân thủ của nàng căn bản cũng không chiếm ưu thế.

Đường đi ở trong hẻm núi không tốt, khắp nơi trên mặt đất đều là những tảng đá sắc bén. Dù cho thân thủ của hai người đều nhanh nhẹn, nhảy cà tưng trên địa hình này, chọn địa phương dễ dàng đặt chân để chạy, thế nhưng trong lúc ngươi sống ta chết chạy như điên thế này nhất định sẽ phạm phải sai lầm. Bàn chân của cả hai người rất nhanh đều đầm đìa máu tươi.

Miêu Nghị còn đỡ, hắn có thói quen trước khi muốn đương đầu với nguy hiểm hắn sẽ nuốt một lượng lớn tinh hoa tiên thảo. Đây là thói quen thường xuyên trước khi chơi trò nguy hiểm, tinh hoa tiên thảo trong cơ thể hắn vẫn chưa hoàn toàn phát huy dược diệu.

Cuối cùng hai người một trước một sau chạy ra khỏi hẻm núi, lần nữa trở về thảo nguyên kia, trên thảo nguyên chạy như điên.

Cứ chạy, cứ chạy, chạy đã lâu rồi thân thể huyết nhục đều có không chịu nổi, tốc độ cũng dần dần chậm lại, thế nhưng cả hai vẫn luôn duy trì một khoảng cách tương ứng. Một mực không kéo dài thêm cũng không tiến gần hơn.

- Ngươi đừng đuổi nữa.

Ngọc La Sát không chịu nỗi nữa quay đầu hét lên.

- Giao túi thú vật ra, ta sẽ không đuổi.

Miêu Nghị cũng chịu thỏa hiệp rồi, thật sự là mệt đến ngất ngư.

Giao ra túi thú vật? Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ? Đối với Ngọc La Sát mà nói, chỉ cần có túi thú vật trong tay, dù cho bản thân không thoát, con long xà trong túi thú vật cũng chỉ có thể ngoan ngoãn sóng trong đó một hai ngàn năm. Một khi vây khốn lâu ngày không tiến hành bổ sung thì nó sẽ tự túi thú vật mà ra. Mà nàng hoàn toàn không biết gì về tình huống nơi này cả. Nàng cũng không dám hoàn toàn mang tất cả hi vọng đặt lên người Miêu Nghị. Túi thú vật này chính là hi vọng thoát thân cuối cùng của nàng, đây cũng là lý do lúc trước tại sao nàng lại lẳng lặng bỏ ra tất cả thứ gì cũng không muốn giao ra túi thú vật.

Cắn cắn môi, Ngọc La Sát tiếp tục chóng gượng chạy về phía trước.

Miêu Nghị thở hổn hển cũng không chịu bỏ qua. Một khi để Ngọc La Sát chạy thoát rồi, muốn ở trên tinh cầu này tìm thấy nàng quả thật như mò kim đáy biển. Coi như hắn có thể thuận lợi trở về nhưng giữ lại tai họa ngầm như vậy sớm muộn gì cũng gặp phiền phức lớn, tuyệt đối không thể bỏ qua tiện nhân kia, nàng ắt phải chết.

- Đừng đuổi theo! Cho ngươi!

Ngọc La Sát thở hồng hộc đột nhiên hét lên. Sau đó cởi túi thú vật bên hông, vung tay ném về phía trước, bản thân thì nhanh chóng quay đầu chạy về một hướng khác.

Miêu Nghị sững sờ, không biết nữ nhân này có ý tứ gì, thế nhưng trước tiên bắt lấy túi thú vật vẫn quan trọng hơn. Lấy được túi thú vật sẽ chặt đứt được đường lui của nữ nhân này, khi đó đuổi theo cũng không muộn.

Thế nhưng không đợi hắn chạy đến trước mặt túi thú vật liền ý thức được điều gì đó không đúng. Hắn nhanh chóng dừng lại, thấy bụi cỏ phía trước lung lay có động tĩnh, từng con một lộ ra tấm lưng với bộ lông xù. Lúc đợi hắn thấy rõ mặt của bọn nó mới phát hiện thật ra đây là một đàn sói, từng con một đang đói khát hung tàn trừng mắt với hắn, bắt đầu lộ diện tao thành vòng cung vây quanh hắn.

Ngọc La Sát lần nữa đã chạy đường vòng, chạy đến phía hẻm núi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại phía sau.

Miêu Nghị cũng quay đầu nhìn lại, coi như bội phục nữ nhân này. Hắn phát hiện nữ nhân này không phải khó chơi bình thường mà là quá khó chơi rồi.

Điều hiển nhiên, Ngọc La Sát lúc trước tiến một bước đã phát hiện ra bầy sói. Nàng biết rõ, trước mắt bản thân tay không tấc sắt muốn đối phó với bầy sói kia là điều không thể. Thân thể nàng lại mệt mỏi cực độ, chạy cũng không thắng đàn sói, vậy nên quyết đoán ném lại túi thú vật lúc trước, có chết cũng không chịu buông ra, dụ dỗ Miêu Nghị thay mình hấp dẫn bầy sói, tranh thủ thời gian cho mình chạy trốn.

Đạo lý này rất đơn giản, nếu như trước mắt ngay cả tính mạng mình cũng không bảo vệ được thì giữ lại túi thú vật còn có tác dụng gì?

Miêu Nghị trực diện với bầy sói đã biết mình bị đàn sói này theo dõi rồi. Chạy chắc chắn không thể hơn đàn sói được, huống hồ đã chạy quá sức, cũng không còn sức mà chạy nữa.

Nhìn quân có hơn mười con sói đang chậm rãi tiến đến, Miêu Nghị nâng thanh kiếm trong tay, bắt đâu há miệng thở gấp. Lẳng lặng tận lực điều chỉnh trạng thái thân thể mình, chậm rãi nhắm chặt hai mắt lại, cảm nhận tiếng gió vi vu trên thảo nguyên.

- A hú...hú...hú...hú…

Một con sói đột nhiên ngửa mặt lên trời gào một tiếng.

Ba con trong bầy sói đang vây quanh miêu Nghị đột nhiên nhảy lên, đánh về phía Miêu Nghị.

Khóe mắt Miêu Nghị hơi mở, thân thể né tránh một con sói đánh tới. Thanh kiếm trong tay hắn lóe lên hàn quang, từ thấp đến cao trực tiếp chặt ngang một đường, xoay người quét ngang thanh kiếm, máu phun ra, hai con sói khác cũng rơi xuống đất rên rỉ.

Mùi máu tươi vừa xông ra, bầy sói đã lập tức chen chúc chạy đến. Miêu Nghị xê dịch trốn tránh. kiếm quang xoèn xoẹt chém ra.

Đợt hắn rất nhanh giết chết một lúc mấy con sói, những con sói còn sót lại trong bầy đã kinh hoàng bỏ chạy thục mạng.

Mắt nhìn mấy con sói đang thục mạng bỏ chạy, lại nhìn gần mười xác sói xung quanh, bỗng nhiên Miêu Nghị chống trường kiếm lên đất, bắt đầu thở từng ngụm một. Vốn chạy quá sức đã quá mệt mỏi, lại vội và đột nhiên xảy ra một trận như vậy, thân thể huyết nhục thật sự là có chút không chịu nổi.

Toàn thân hắn đều là máu, hầu như đều là máu sói, bản thân hắn ngược lại không bị tổn thương gì, đàn sói cũng chẳng mảy may thương tổn đến hắn.

Tuy rằng không còn gia trì pháp lực, tốc độ đã chậm lại không ít, thế nhưng vẫn còn tương đối. Nếu kéo dài thời gian chiến đấu với bầy sói có thể không được, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thì đối phó với mấy con sói hẳn không thành vấn đề. Đương nhiên, trận chiến này cũng nhờ đến thanh bảo kiếm sắc bén trong tay, nếu như không có bảo kiếm hôm nay chỉ sợ rằng hắn phải bỏ mạng dưới răng nanh của bầy sói này rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.