Miêu Nghị cũng chạy theo đến, hai tay vung kiếm chém mạnh xuống. “Rầm ào ào”, lại một thân cây đại thụ ngã xuống. Ngọc La Sát lại bật người bay vọt lên trên một thân cây khác.
Cứ như vậy nhiều lần, Miêu Nghị chém liên tục hơn mười cây đại thụ cũng không đụng đến được một sợi lông của Ngọc La Sát. Mãi đến khi Ngọc La Sát nhảy đến một gốc cây đại thụ ước chừng phải năm mươi sáu mươi người mới có thể ôm hết. Miêu Nghị chém mấy kiếm cũng không đốn ngã cây được. Ngược lại thiếu chút nữa làm thanh kiếm ghim sâu vào trong thân cây rút mãi cũng không ra, đến lúc này mới chịu dừng kiếm.
Hắn thở hổn hển ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ngọc La Sát ở trên cành cây hét lớn:
- Ngươi là mẹ bầy khỉ sao?
Ngọc La Sát nhìn từ trên cao xuống, nói:
- Ngươi từng thấy mẹ bầy khỉ nào xinh đẹp thế này chưa?
Miêu Nghị lại hừ hừ, nói:
- Nhảy tới nhảy lui mệt chết ngươi.
Ngọc La Sát không chịu kém cạnh:
- Tiếp tục kêu gào chặt chém đi, có bản lĩnh thì chặt sạch cây trong rừng này, nhìn xem ngươi có mệt chết không.
Quả thật Miêu Nghị muốn chém sạch khu rừng này, nhìn nàng lại nhảy vài cái, hắn không biết làm sao nhìn quanh một chút. Có rất nhiều cây đại thụ tráng kiện không ngờ, đoán chức phải chém đến trăm nhát kiếm còn chưa thể đốn ngã. Bằng năng lực con người mà muốn hạ nó xuống thật sự sẽ mệt chết.
Ngược lại hắn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2418314/chuong-2935.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.