Quan sát phản ứng của hắn, thần sắc thán phục sợ hãi trên gương mặt Vân Tri Thu dần dần biến mất, một bên lông mày nâng lên.
- Hiện tại, dường như ta hơi hiểu rõ rồi.
- Ồ...?
Miêu Nghị cũng khôi phục tinh thần, nhìn về phía nàng:
- Hiểu rõ cái gì?
Vân Tri Thu không thèm nói lời khách sáo:
- Ngươi không muốn nói việc Tụ Hiền Đường cho Dương Khánh, không phải vì ngươi không định thông báo cho hắn biết, thực ra trong lòng ngươi hiểu rất rõ Dương Khánh là đối tượng phù hợp nhất để thương lượng chuyện này, cũng không phải lý do mà ngươi vừa nói lúc này, ngươi đang cố gắng tránh né hắn, hay nói đúng hơn chính là ngươi ghen ghét hắn thông minh hơn mình, ngươi muốn chứng minh cho dù không có Dương Khánh, ngươi vẫn làm việc này rất tốt.
Miêu Nghị sững sờ, sau đó bật cười ha hả nói:
- Phu nhân nói sai rồi sao ta phải so sánh cao thấp với hắn làm gì chứ?
Vân Tri Thu hừ lạnh nói:
- Ngươi đang so cao thấp với chính bản thân mình kia kìa.
Vẻ mặt Miêu Nghị giật giật, tiếp theo cười khổ nói:
- Chẳng lẽ trong mắt của phu nhân ta lại là người hẹp hòi đế vậy sao?
Ánh sáng trong đôi mắt Vân Tri Thu lóe lên, gương mặt đang nghiêm túc đột nhiên chuyển sang dí dỏm hài hước, hai mắt mở to:
- Sao thế, không biết ta đang đùa à?
Miêu Nghị liếc mắt, thế nhưng trong lòng lại đang thở phào nhẹ nhõm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2418073/chuong-2817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.