Chương trước
Chương sau
Miêu Nghị sững sờ, lập tức đứng dậy ra ngoài cửa đón chào miệng cười ha há nói:

- Sao phu nhân tới rồi mà không gọi ta?

Vân Tri Thu dẫn theo chúng nữ hành bán lễ, sau đó mới mỉm cười trả lời:

- Trước đó đã hỏi Triệu Thanh rồi, nghe nói ngươi đang bế quan tu luyện, thiếp thân cũng không biết lúc nào thì đến được mới không quấy rầy ngươi. Hiện tại dường như đại nhân có vẻ khá giận dữ, nên không thể để Triệu Thanh thông báo được!

Miêu Nghị cười tươi hớn hở nói:

- Phu nhân đi đường mệt nhọc, có gì thì cứ nghỉ ngơi trước đi.

- Không vội!

Vân Tri Thu xoay người bước đến chỗ hai gã hộ vệ kia nói:

- Cảm ơn hai vị đã tiền ta đến đây, nếu không ngại mời hai vị ở lại đây vài ngày, để thiếp thân có thể tận tình địa chủ.

Hai người này chính là cao thủ thị vệ do Khấu gia phái tới, tuy rằng đã có thái độ rạch ròi với Miêu Nghị, nhưng trên danh phận thì Vân Tri Thu vẫn là nghĩa nữ của Khấu Lăng Hư, tất nhiên bọn họ không thể để Vân Tri Thu gặp điều gì bất trắc, vì thế phái người bảo vệ là chuyện nằm trong tình lý.

- Tạ ơn y tốt của Thất tiểu thư, hai bọn ta còn phải trở về phục mệnh, không dám quấy rầy, xin được cáo từ trước.

Hai người chắp tay hành lễ.

Vân Tri Thu vuốt cằm nói:

- Nếu đã như thế, ta sẽ không cưỡng ép làm gì, nếu hai vị có rãnh, ngày khác ta sẽ đến cảm ơn sau.

Triệu Thanh, thay ta tiền bọn họ, khi trở về thì đưa những người bên ngoài vào đây.

- Vâng!

Dương Triệu Thanh lập tức đưa tay mời:

- Mời!

Sau đó hắn dẫn hai người rời đi.

Miêu Nghị hơi kỳ lạ hỏi:

- Những người bên ngoài, là ai thế? Sao không đưa bọn họ vào thẳng đây luôn?

- Thủ vệ cũng không biết bọn họ là ai, không thể chứng minh thân phận, thiếp thân đành phải để họ đợi ở bên ngoài, đến khi đại nhân cho phép thì bọn họ đi vào cũng không muộn.

Những câu tiếp theo dường như là đang nói cho tất cả mọi người ở đây đều nghe, hai tay Vân Tri Thu đặt ngang bụng, đôi mắt sáng lấp lánh đảo quanh từng người, giọng điệu đoan trang bình tình nói tiếp.

- Quy củ chính là quy củ, không thể phá hỏng, nếu như Tổng Trấn Phủ của quy định người không có phận sự không được tự tiện xông vào vậy thì phải quản lý cánh cửa đó cho tốt. Không thể tùy tiện dẫn người đi vào.

Trong lòng mọi người ở đây đều rùng mình, tất cả đều nghe thây lời nói của phu nhân trong bông có kim, cảnh cáo mọi người cần phải tuân thủ quy củ.

Mọi người đã lây không gặp mặt nhau là một việc vui, vậy mà lần đầu tiên đến đây nàng ấy đã ra oai phủ đầu rồi, phu nhân của hắn đúng là khiến cho người khác không thể nói được lời nào. Miêu Nghị sờ sờ cái mũi.

Không lâu sau, vẻ mặt Dương Triệu Thanh vui vẽ dẫn đám người tiến vào, mười người, đều là những gương mặt quen thuộc, nho sinh, đầu bếp, thợ đá, thợ mộc, Bì Quân Tử đều ở đây.

- Nghe nói “Tụ Hiền Đường” của đại nhân cần tuyên người trên đường đi thiếp thân đã tùy tiện rẽ ngang, mang thoe một ít tùy tùng tâm phúc đền đây.

Vân Tri Thu quay đầu nhìn về phía Từ Đường Nhiên, nàng nói tiếp:

- Từ Phó Tổng, vừa rồi ta có nghe nói đại nhân đã giao cho ngươi phụ trách việc tuyển người. ngươi giúp ta nhìn xem những người này có thích hợp gia nhập vào trong “Tụ Hiền Đường” không?

- Ừm.

Từ Đường Nhiên sững sờ, vội và quay đầu nhìn phản ứng của Miêu Nghị sau đó mới liên tục trả lời không ngừng:

- Phù hợp, phù hợp, đương nhiên là phù hợp rồi, tùy tùng tâm phúc của phu nhân tất nhiên là phù hợp, có được bọn họ, Tụ Hiền Đường như hổ mọc thêm cánh!

Miêu Nghị trổ mắt im lặng, đám người nho sinh, đầu bếp, thợ đá, mỗi người đều ném ánh mắt về phía hắn, hoặc mỉm cười, hoặc cười ngây ngô, hoặc Vui tươi hớn hở.

Lần lượt nhìn những gương mặt quen thuộc trước mắt mình, dường như hắn lại trở về năm tháng vẫn còn ở Lưu Vân Sa Hải, bản thân hắn còn ở trong Phong Vân Khách Sạn, hắn không khỏi xúc động, thì ra thời gian đã lướt nhanh như thế rồi, thoáng cái đã nhiều năm trôi qua, nhưng nét tươi cười của những người này vẫn không đổi, hệt như trước kia.

Lúc Tụ Hiền Đường chỉ vừa chập chừng vài bước đầu tiên, không ai hưởng ứng lệnh triệu tập này, Vân Tri Thu đột nhiên mang người đến gia nhập, cho dù không có khả năng góp được bao nhiêu, nhưng sự ủng hộ của nàng đã khiến nội tâm Miêu Nghị vô cùng ấm áp.

Hắn đã làm qua rất nhiều chức vị, cũng có rất nhiều người đi theo mình, thế nhưng bọn chỉ theo hắn một khoảng thời gian, rồi cũng giải tán gần hết. Còn những người trước mắt này làm Miêu Nghị không thể không thừa nhận một điều, Vân Tri Thu ở phương diện dùng người mạnh hơn hắn rất nhiều. Phải biết rằng, những người này vốn chẳng phải là một nhóm như hiện tại có Ma Đạo, có Vô Lượng Đạo, cũng có người được Vân Tri Thu thu nhận tại Lưu Vân Sa Hải. Mặc dù hổn tạp, nhưng sau khi bọn họ đi theo Vân Tri Thu, mặc kệ Vân Tri Thu trải qua bất kỳ biến cố gì, họ đều trung thành nhất mực cực kỳ tận tâm ở cạnh Vân Tri Thu, cho dù phải xông pha khối lửa cũng thế mà thôi.

Ở Phong Vân Khách Sạn, hắn đã chứng kiến tận mắt đó, Vân Tri Thu hoặc đánh, hoặc mắng bọn họ,nhưng mặc dù bọn họ bị đánh, bị chửi nhưng chẳng ai thốt ra một câu oán hận, vẫn khúm núm cười đùa tí tởn. Miêu Nghị thừa nhận, ít nhất hắn không có bản lãnh thế này. Từ Đường Nhiên là một ngoại lệ thôi.

- Triệu Thanh, ngươi sắp xếp cho bọn họ trước đi.

Vân Tri Thu dặn dò hắn trước một tiếng.

Dương Triệu Thanh nhận lệnh. dẫn đám Lâm Bình Bình và mười người vừa gia nhập rời đi.

Sau khi rửa mặt chải đầu sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, Phi Hồng, Thiên Nhi, Tuyết Nhi đến phòng riêng của Tổng Trấn đại nhân thì đã nghe thấy âm thanh liếc mắt đưa tình mơ hồ từ bên trong truyền ra...

- Ôi! Thoải mái thật đó, đã lâu không gặp, năng lực của phu nhân lại tăng tiếng nhỉ!

- Biến! Thực sự không biết xấu hổ, thành thật khai báo cho ta biết, lúc ta không ở đây, có đi ra ngoài hái hoa ngắt cỏ khôn

- Sao ta có thể là loại người này được chứ?

- Ô! Thế vị kia trong Túc Tinh Cung thì giải thích với ta xem có chuyện gì xảy ra.

Luyện Ngục Vô Lượng Tinh, trong lầu các, Dương Khánh cuối cùng cũng được yên tĩnh, nằm trên ghế chợp mắt một chốc tay vẫn cầm linh tinh.

Lần theo dấu vết từ mọi phương diện, lời nói của Khấu gia thực sự có hiệu quả, sóng gió săn bắn tại U Tuyền dường như đã đi qua rồi, phân tích những tin tức hắn nhân được, lần sóng gió này để lại rất nhiều vấn đề mà Dương Khánh hắn không tài nào nghĩ ra, ngay sau đó không ai gây phiền phức gì cho Miêu Nghị nữa, điều này khiến hắn thực sự rất bất ngờ, giống như có một bàn tay vô hình nào đó đã san phẳng tất cả những kẽ hở kia đi. Hắn chẳng phán đoán được ở bên trong đó đã xảy ra chuyện gì mà bản thân hắn không biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.