- Đại nhân...
Bên trong khách sạn, Như Sương mở cửa nghênh đón lời nói vừa ra khỏi miệng, Từ Đường Nhiên mới vừa chui vào lập tức chận miệng của nàng, trực tiếp đẩy tới giường lột sạch tiến hành làm việc.
Vị Từ đại nhân này đã biết nội tình rồi, hiểu được hai người sớm hay muộn gì đều sẽ phải trở mặt, hoàn toàn là nắm lấy cơ hội mất hồn thêm một lần thì tính toán một lần, đấy chính là ý nghĩ của tiểu nhân.
Mây mưa xong ngừng nghỉ, nghỉ xong mưa móc tiếp, mãi cho đến khi chơi đùa không nổi nữa rồi, Từ Đường Nhiên mới dừng tay, lấy lại tinh thần, một bức xem Như Sương như là tâm can bảo bối vậy.
Như Sương dựa sát người vào hắn nói lẩm bẩm:
- Đại nhân đều đã vứt bỏ thiếp thân mấy ngày rồi.
Từ Đường Nhiên ha ha nói:
– Ta đây không phải là có công vụ, sao có thể mỗi ngày chạy tới nơi này được.
Như Sương:
- Thiếp thân và đại nhân đều ở Quỷ Thị, chuyện mấy bước chân ấy mà, công vụ gì bận rộn như vậy?
Từ Đường Nhiên ôm màng vỗ vỗ phía sau lưng nàng, thoáng trợn mắt nói:
- Chuyện không nên hỏi không nên hỏi.
Như Sương lập tức ủy khuất ba ba nói:
- Là thiếp thân sai rồi, thiếp thân chẳng qua là thanh lâu nữ tử, không nên lắm mồm.
Con mẹ nó! Ngươi không giả vờ sẽ chết hay sao a? Từ Đường Nhiên trong bụng chửi um cả má nó, ngoài miệng lại bảo bối nâng niu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2417918/chuong-2740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.