Chương trước
Chương sau
Hạo Đức Phương:

- Chưa nói tới hi sinh, bề ngoài của Ngưu Hữu Đức cũng không kém, năng lực càng không thể nghi ngờ, nữ nhi Hạo gia sớm muộn cũng phải lập gia đình, gả ra ngoài chưa chắc có thể tìm được nam nhân nào tốt hơn. Ngưu Hữu Đức, huống chi sau chuyện này ta cũng sẽ không bạc đãi. Không nói chuyện này nữa, trong số những nữ nhi chưa lập gia đình, ngươi cảm thấy người nào có tư sắc tốt nhất?

Tô Vận cười khổ một tiếng, đây là muốn bỏ vốn ban đầu rồi, thở dài nói:

- Thanh niên tài tuấn theo đuổi Yến tử là nhiều nhất.

Hạo Đức Phương:

- Ta cũng nghĩ là nàng, vậy thì là Yến tử đi, ngươi đi an bài.

Tô Vận ăn mặc như nam tử chắp tay thi lễ, xoay người rời đi có lẽ vì vóc người nhỏ bé, chiếc áo bào hơi có vẻ rộng rãi.

Mặc dù khí thế vẫn còn, Hạo Đức Phương đâu tóc cũng đã hoa râm quay đầu nhìn bóng lưng nàng rời đi, ánh mắt phức tạp, lẩm bẩm tự nói:

- Phương hoa dư âm, ta đã già, không còn mong cầu gì khác, thế sự vô thường, chỉ mong có thể bảo vệ ngươi một đời bình an...

Phủ đế Quảng Thiên vương, trong lang viên, một mảnh thanh âm líu ríu cười vui, một đám nữ nhân oanh oanh yến yến múa hát trên bài cỏ xanh biếc, phía ngoài vây quanh một vòng, ở giữa không ngừng đổi hai người thành đôi ra sân nhảy múa.

Trên lầu các bên cạnh, bàn ghế xếp đầy, bày đủ các loại trái cây. Nghiễm Lệnh Công Quảng Thiên vương tươi cười nhìn phía dưới.

Phu nhân tựa sát bên cạnh thật sự kiều my. vô song, thiên hạ hiếm thấy. Kìa ngực, kìa mông, còn có eo thon nhỏ nhắn, đẩy đà làm lòng người lay động, liếc mắt nhìn giống như đang chìm trong mộng, đôi mắt sáng nhu tình như nước, đôi môi anh đào hé cười lộ hàm răng, tiếng cười kiều mị có thể câu dẫn hồn người. Vẻ xinh đẹp dĩ nhiên không cần phải nói, bàn về mị thái, thiên hạ không có người nào có thể so sánh, nàng có thể ngồi ngang hàng với Quảng Thiên vương dĩ nhiên cũng không phải là thường nhân.

Tứ đại Thiên Vương năm xưa theo Thanh chủ thu chiến thiên hạ, gia quyển tựa hồ mất hết, tái giá chính thất duy chỉ có một mình Nghiễm Lệnh Công, chính là nữ nhân bên cạnh hắn, tên giống như người, tên là Mị Nương. Vốn là đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, Nghiễm Lệnh Công cũng không còn ý định tái giá nữa, nhưng sau đó phía dưới lại có người dâng Mị Nương lên, Quảng Thiên Vương khó kìm lòng nổi, đồng ý thành toàn với Mị Nương.

Vốn là gió táp mưa sa thân bất do kỷ mặc cho người định đoạt, một khi trở thành Thiên vương phi, hơn nữa còn là vị chính thất vương phi duy nhất trong gia quyến tứ đại Thiên vương, danh vọng. Vinh hạnh đặc biệt và vinh hoa phú quý dĩ nhiên không nói chơi, không biết là ao ước của bao nhiêu thiếu nữ trong thiên hạ.

Mị Nương dĩ nhiên cũng hiểu một thân phú quý của mình vì sao mà đến, biết tiền vốn của mình là cái gì, nhưng nàng cũng biết thế yếu của mình ở đâu, dù sao mình cũng không phải là vợ chính thức của Quảng Thiên vương, ba vị Thiên vương khác cũng bởi vì trong quá trình “nghiệp bá vương hầu” hi sinh người nhà không tái giá biểu đạt tình áy náy hoài niệm, tạo cho nàng áp lực rất lớn, khi nàng dùng sắc đẹp trèo lên vị trí quá cao, cộng thêm xuất thân đê tiện, có chút danh bất chính, ngôn bất thuận, căn cơ có chút nông cạn.

Nàng biết rõ, lấy sắc mê người nhất là hầu hạ một người trong thời gian dài, cho dù ngươi có xinh đẹp, đối phương cũng có lúc chán ngấy. Mà nàng vào vương phủ tương đối muộn, khi nàng vào vương phủ, những thiếp thất khác của Quảng Thiên Vương đã sinh hạ con nối dòng cho Quảng Thiên Vương, dưới tình huống đối mặt với áp lực Thiên đình tứ đại Thiên vương cố ý khống chế số lượng con nối dòng, nàng đã mất đi tư cách sinh con nối dõi tông đường cho Quảng Thiên Vương, chỉ cho phép nàng sinh một nữ nhi.

Ở trong nhà giàu có như vậy, nhi tử và nữ nhi hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, nữ nhi sớm muộn sẽ phải lập gia đình, nhi tử mới có tư cách nhận được trọng dụng. Hiện nay mấy nhi tử của Quảng Thiên Vương quyền thế ngày càng nặng, một khi người nào trong số đó được thế, làm sao có thể ngồi nhìn mẫu thân mình là thiếp thất, tất nhiên phải nghĩ cách nâng mẫu thân mình lên chính vị, lấy danh phận cho mẫu thân, đồng dạng là lấy danh phận cho chính mình, khi đó cầm quyền mới có thể đương nhiên.

Bất luận là thế tục hay là Thiên đình, đạo lý mẫu giàu nhờ con đều đúng.

Quang Thiên Vương mặc dù thích nàng, nhưng cũng chỉ là thích nàng, chỉ cho nàng vinh hoa phú quý, nhưng không cho nàng quyền thế tương ứng, chỉ cho nàng quản chuyện nhà Vương phủ, không để cho nàng nhúng tay vào chính sự. Nàng nhõng nhẽo cứng rắn muốn tìm chút “chính sự” để làm, Quảng Thiên Vương cũng chỉ cười nói một câu: Quan tâm đến mấy chuyện đau đầu đó làm chi, ngươi không hiểu đâu!

Tóm lại mỗi lần đều lấy lý “ngươi không hiểu” để đuổi nàng, còn nàng quả thật cũng chưa bao giờ làm chuyện gì quá tay, lấy lời này ngăn nàng. Nàng còn có thể làm được gì?

Cho nên nói, địa vị của nàng mặc dù quan vinh, được cưng chiều, mặc dù được tôn sùng là Thiên Vương phi, nhưng trong Vương phủ này thực quyền còn không bằng mấy nhi tử của Nghiễm Lệnh Công. Mấy nhi tử của Nghiễm Lệnh Công ngoài mặt luôn tỏ vẻ cung kính với nàng, nhưng nàng biết, làm sao bọn họ lại đặt nàng. Vào trong mắt, chỉ sợ bọn họ đều mong muốn sớm muộn có một ngày để mẫu thân của mình thay thế nàng mà thôi. Mà ở vương phủ trừ Nghiễm Lệnh Công, người nắm đại quyền lớn nhất thật ra là quản gia vương phủ Câu Việt. Tuyệt đối không phải là Thiên Vương phi nàng.

Cho nên lúc này khi Nghiễm Lệnh Công cười cười nhìn đám cháu gái và tì nữ phía dưới chơi đùa, lực chú ý của Mị Nương lại đang nằm trên người hắn, chú y đến hỉ nộ ai nhạc của hắn mà ứng đối hầu hạ. Đường đường là Thiên vương trừ công vụ rất nhiều ra, còn cần tốn đại lượng thời gian tu luyện, sẽ không thường xuyên ở không như vậy, chỉ cần có cơ hội chung đụng như vậy. Mị Nương dĩ nhiên sẽ tận tâm tận lực để cho Nghiễm Lệnh Công cao hứng.

Người ngoài chỉ thấy cảnh tượng của nàng, nhưng không biết áp lực của nàng.

Đúng lúc này, thân thể Mị Nương khẽ nghiêng về phía sau, nhìn lướt qua đầu của Nghiễm Lệnh Công. Quan sát lào đầu đang bước tới phía trước, chính là quản gia Vương phủ Câu Việt. Trong lòng nàng có chút không thoải mái, biết vị này đến đây nhất định là có chuyện, nếu là chuyện nhỏ cũng sẽ không quấy rầy nhà hứng của Thiên vương vào lúc này tới, nàng vất vả lắm mới tìm được cơ hội chung đụng với Thiên vương, đoán chừng sẽ bị cắt đứt.

Câu Việt đi theo hành lang vào trong lầu các, khẽ nghiêng đầu chào nàng một cái, trong lầu các các tì nữ đều cung kính yên lặng cúi đầu, rối rít im ắng lui xuống.

- Vương gia, Vương phi.

Đi tới bên cạnh chỗ ngồi chính giữa Câu Việt sau khi hành lễ xong không nói gì nữa, nhìn về phía Mị Nương. Mặc dù không nói rõ cái gì, nhưng đã ám hiệu rất rõ ràng, ta và Thiên vương có chuyện quan trọng muốn nói, Thiên vương không kêu ngươi tham gia vào chính sự, ngươi còn không biết thức thời sao.

Trong lòng Mị Nương khó chịu, làm bộ không nhìn thấy, chỉ để ý cảnh tượng cười vui oanh oanh yến yến phía dưới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.